*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi dùng ảo thuật với chúng ta!"
Thương Chân Tử bừng tỉnh, trừng mắt chỉ trích Mục Tam. MC bị doạ run rẩy cả người, trách không được vừa mới rồi cô cảm nhận được giống như có một luồng khí lạnh cực kỳ cổ quái toả ra từ trong xương cốt, giống như bị người ác ý theo dõi, không biết khi nào sẽ từ trong bóng tối cho cô một dao, làm cô sởn cả tóc gáy. Thì ra vừa rồi cô thiếu chút nữa đã trúng ảo thuật?!
"Nhanh, tắt máy quay, đóng cửa lại, đừng cho bất kỳ người nào đi vào, nguy hiểm." Lục Chỉ nói với MC.
Giọng cậu cấp bách, MC cơ hồ cũng phục tùng cậu theo bản năng, chạy đến chỗ quay phim và tổ đạo diễn yêu cầu tắt máy quay. Đạo diễn trường quay không nói hai lời lập tức tạm ngưng ghi hình, kinh hồn tán đảm không dám nhìn vào mắt Mục Tam.
Khí lạnh len lỏi tận xương tuỷ lục phủ ngũ tạng, đến bây giờ ngón tay hắn vẫn còn hơi run run. Hắn thật không hiểu được tên quái nhân khủng bố này được ngọn gió nào thôi đến vậy. Thật sự có ảo thuật? Nếu không phải vừa rồi bản thân suýt trúng chiêu, hắn sẽ chẳng bao giờ tin được loại sự việc làm điên đảo thế giới quan của hắn như này. Đạo diễn trường quay nhìn sang Lục Chỉ, mỗi thí sinh đi xuống đều khen Lục Chỉ là thần tiên chân chính, không biết cậu có thể giải quyết chuyện này không đây? Hắn chỉ biết phó thác tất cả hy vọng lên người Lục Chỉ.
Ánh mắt Mục Tam u lãnh ngập tràn, tử khí trầm trầm nhìn chằm chằm đạo diễn, làm hắn sợ tới mức chịu không nổi lập tức núp ra sau máy quay, không dám liếc nhìn đánh giá thêm một giây một phút nào.
"Mày, dựa cái gì, nói ảo thuật tao, cấp thấp." Những lời này chạm trúng điểm nổ của hắn, hắn tuyệt không thể chịu được công kích vào ảo thuật chính mình vẫn luôn lấy làm tự hào. Mục Tam nhìn chằm chằm Lục Chỉ, đôi mắt đầy phẫn hận cơ hồ muốn ứa máu ra.
Kỳ thật Thương Chân Tử cũng không thể giải thích được lời này của Lục Chỉ, đương nhiên không phải nghi ngờ, chỉ là cảm thấy có thể với năng lực của Lục Chỉ thì trò này chỉ là tép riu. Nhưng có thể khiến hắn không hề phát hiện, hơn nữa còn bị trúng chiêu, có thể nói là trình độ đứng đầu toàn bộ giới phong thuỷ, người trước mắt này thật sự là một ảo thuật sư vô cùng lợi hại, làm người khó phòng bị, kiêng kị không nhỏ.
Hắn thấy Lục Chỉ nhìn chằm chằm cái lồng chim mà không nhìn Mục Tam lấy một cái, biết cậu nhất định có lý do, vì thế cũng học theo cậu nhìn chằm chằm cái lồng chim tự vấn. Bỗng nhiên, Thương Chân Tử mở to hai mắt, bừng tỉnh đại ngộ, la lên một tiếng: "Đổi hồn!"
Trách không được Lục Chỉ nói ảo thuật Mục Tam dùng là cấp thấp, "cấp thấp" này không chỉ năng lực mà là chỉ thủ đoạn. Luyện vật chết thành hoạt thi, thủ đoạn này quả thật cấp thấp khiến người khinh thường. Nhưng mà Thương Chân Tử lại càng thấy bất an, ảo thuật sư có thể luyện thành đổi hồn, so với suy đoán ban đầu của hắn còn cường đại khủng bố hơn nhiều. Hắn hơi nắm chặt ngón tay, nhìn sang Lục Chỉ, chỉ có như vậy hắn mới bình ổn tâm trạng, sẽ không vì hoảng sợ mà thất thố.
Trong chớp mắt Thương Chân Tử buột miệng thốt ra, cái lồng chim dừng chấn động. Mọi người nào có từng gặp qua loại chuyện này, hoảng hốt nghi ngờ. MC tốt xấu gì cũng từng dẫn không ít chương trình lớn mới có thể bình tĩnh. Đạo diễn trường quay cùng người quay phim đã sớm né xa mù tít tắp khỏi khu vực phát sóng của Mục Tam. Bỗng nhiên, người quay phim la lên, hiệu quả cách âm của trường quay quả thật quá tốt, cho nên không khiến người bên ngoài chú ý đến.
Chỉ thấy sắc mặt Mục Tam đột nhiên thay đổi, đôi mắt vốn mông lung vô hồn của Mục Tam thế nhưng bỗng có cảm xúc, thật giống như một người bị bệnh si ngốc đột nhiên biến thành thương nhân vô cùng khôn khéo. Nếu vừa rồi Mục Tam giống như không có linh hồn, vậy lúc này linh hồn hắn đã quay lại; hắn sống lại, mọi người bị cái suy nghĩ này doạ chấn kinh, run lẩy bẩy.
"Mày nói ảo thuật của ai cấp thấp? Mày vì sao có thể phá giải!" Mục Tam nhìn chằm chằm Lục Chỉ.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là giọng của hắn lúc này không hề bén nhọn mà giống như nhiều năm chưa từng mở miệng, yết hầu khô khốc khiến âm thanh khàn khàn, rất khó nghe. Sắc mặt Mục Tam dữ tợn, hiển nhiên đang bừng bừng lửa giận, hắn cực cực khổ khổ tu luyện mười mấy năm, để bị nói là cấp thấp?!
"Ý đồ khiến phong thuỷ sư ở đây bị rơi vào ảo thuật, chịu sự điều khiển của ngươi, còn muốn thông qua TV khống chế người xem, đây không phải là cấp thấp thì là gì."
Lục Chỉ nhàn nhạt lướt qua hắn một cái, "Vụng về chính là cấp thấp nhất, chỉ liếc một cái đã có thể nhìn thấu."
Sắc mặc Mục Tam khó coi còn hơn đạp phải shit. Hắn không dám tin, trừng to mắt, trên mặt tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, không biết vì bị Lục Chỉ vạch trần, hay tức giận vì cậu coi thường năng lực của mình.
Thương Chân Tử đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt ngượng ngùng. Hắn suýt nữa đã trúng chiêu, hắn tin tưởng cho dù là chưởng môn Lộc Sơn Phái cũng chưa chắc đã có thể giữ được thần thái an nhàn như Lục Chỉ, cho dù là sư phụ hắn trước mặt tiểu thần tiên cũng vẫn là cấp thấp. Nhưng lời này của Lục Chỉ không chỉ không làm hắn không vui, ngược lại càng khiến hắn thêm tâm phục khẩu phục.
"Mày, nhìn thấu!" Biểu tình Mục Tam hung dữ, ánh mắt đăm đăm nhìn Lục Chỉ, "Mày nhìn tao, nói chuyện!"
Lục Chỉ nhàn nhạt nâng mắt, đối diện đôi mắt đỏ đáng sợ của hắn.
Mục Tam chớp mắt một cái, khoé miệng cong lên, "Mày bị lừa."
Thương Chân Tử kinh hãi, "Hắn dùng ảo thuật với sư phụ! Su phụ, ngài đừng nhìn vào mắt hắn!"
Cửu gia và Ninh Tước nghe vậy lập tức hoảng hồn, còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy sắc mặt Lục Chỉ vẫn như cũ, còn sắc mặt Mục Tam lại biến đổi.
"Không, phản phệ?" Mục Tam như bị người bóp chặt yết hầu, há to miệng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không có khả năng, tại sao lại như vậy!
"Mày! Mày!" Mục Tam không dám tiếp tục nhìn Lục Chỉ, càng nhìn hắn càng cảm nhận được ý thức bị rút ra, "Rốt cuộc mày là ai!"
Tiếng hét thảm thiết của hắn duy trì không bao lâu, kèm theo một tiếng thét tuyệt vọng chói tai, Mục Tam ngã xuống mặt đất, mà lồng chim cũng giống như mất đi sự sống, tử khí trầm trầm. Mọi người hít một ngụm khí lạnh, sau một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời.
"Chỉ Chỉ, em không sao chứ!" Cửu gia khẩn trương nhìn Lục Chỉ.
"Không có gì đâu." Lục Chỉ vỗ vỗ tay hắn, quay đầu nói với đạo diễn chương trình, "Nhớ xoá toàn bộ phần có Mục Tam, đừng để bất kỳ ai thấy được."
"Vâng, Lục đại sư, đều nghe ngài!" Đạo diễn tuy rằng không hiểu nhưng vẫn theo bản năng gật đầu đồng ý.
"Bé dễ thương, cưng không trúng chiêu đâu nhỉ?" Ninh Tước quan tâm nhìn Lục Chỉ.
Hắn vô cùng khẩn trương, một là bởi vì quan tâm Lục Chỉ, hai là buổi sáng hãy còn vỗ ngực tỏ vẻ với Nam Thừa Phong nhất định sẽ chăm sóc vợ hắn chu đáo, nay nếu bị hao dù chỉ một sợi lông, hắn phải lấy mạng mà đền đấy, huống chi còn là trúng ảo thuật.
"Không có." Lục Chỉ cười cười, trấn an bọn họ.
"Bé dễ thương, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Ninh Tước lại hỏi.
Vừa rồi tuy rằng hắn không trúng chiêu nhưng cái cảm giác dựng lông tơ tóc gáy vẫn còn dây dưa chưa dứt đi được, đặc biệt nhìn thấy phản ứng khác thường của nhóm người đạo diễn chương trình, hắn cảm thấy nguyên lý này khoa học chưa giải thích được. Nhìn từ góc độ tâm lý, mặc dù nói thôi miên nhưng ngoài trừ với Lục Chỉ, Mục Tam hầu như không có tiếp xúc ánh mắt trực tiếp với bất kỳ ai, sao có thể khiến người khác gặp ảo giác? Chuyện này vượt quá sự hiểu biết rồi.
"Hắn là ảo thuật sư, vừa nãy sắp xếp trong phòng, hắn lợi dụng phong thuỷ bố trí thiết lập trận pháp ảo thuật làm chúng ta suýt chút nữa đều sa vào." Thương Chân Tử lắc lắc đầu, cảm khái một câu.
"Nếu không có sư phụ, lúc này không chỉ có chúng ta, chỉ sợ toàn bộ người trong đài cùng người xem chương trình đều sẽ trở thành con rối của hắn."
"Có phải giống như thôi miên khống chế tinh thần người khác." Ninh Tước ngưng trọng hỏi.
"Không khác lắm." Lục Chỉ gật gật đầu, "Có thể lý giải như vầy, thôi miên lợi dụng chính là thôi miên giả làm tiềm thức dẫn dắt con người, hắn dùng chính là phương thức dẫn dắt tiềm thức con người, chỉ cần nhìn thấy bố cục phong thuỷ của hắn đều sẽ không tự giác mà lâm vào ảo giác khủng bố, cần phải tìm được hắn mới có thể lấy lại ý thức, được giải thoát."
"Trách không được vừa rồi tôi cảm thấy có hơi hoảng hốt, thấy nơi này đều là quỷ, chỉ có hắn là người, lúc Tiểu Mỹ đi lại cũng làm tôi sợ hú hồn." Đạo diễn còn sợ hãi không thôi, người quay phim đột nhiên gật đầu, "Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, thiếu chút nữa bị doạ ngừng tim luôn rồi."
"Thì ra là thế, nhưng mà, tôi còn chưa hiểu lắm nguyên lý của cái này." Ninh Tước nói, thôi miên cũng coi như thuộc phạm trù tâm lý học, nên điều này làm hắn cảm thấy rất tò mò.
"Có cơ hội tôi sẽ giải thích cụ thể cho anh." Lục Chỉ nói.
Ninh Tước cười cười, "Quả nhiên, quen biết bé dễ thương đúng là quyết định đúng đắn."
Không chỉ trợ giúp vấn đề học thuật của hắn, còn có thể chứng kiến chuyện xấu của Nam Thừa Phong, quan trọng nhất là quen biết được Cửu gia, chuyến đi này quả thật không tệ.
Thương Chân Tử chau mày, hiển nhiên đang bối rối, "Sư phụ, con mới nãy đã cẩn thận quan sát bố cục của hắn, là cách cục bình thường nhất, con cũng thường xuyên sử dụng cách cục này, sao giờ lại có hiệu quả như vậy."
Lục Chỉ chỉ chỉ cái lồng chim trên sàn. Thương Chân Tử lập tức nhìn theo phương hướng chỉ tay của cậu. "Cái kia là mắt trận, có nó ở, trận khởi; lấy nó đi, chính là cách cục phong thuỷ bình thường nhất."
Thương Chân Tử kinh hãi, nhìn chằm chằm lồng chim, "Thế mà là do vật này!"
Hắn cẩn thận phân tích, càng phân tích càng hãi hùng khiếp vía. Lần đầu tiên hắn nhận ra một cách cục phong thuỷ bình thường lọt vào tay kẻ ác lại có thể biến thành vũ khí hại người sắc bén như vậy. Nếu đạo hạnh không đủ cao thâm sẽ hoàn toàn không thể nhìn ra, chẳng phải người khác sẽ tuỳ ý bị tà thuật hại chết sao?!
"Sư phụ." Thương Chân Tử nặng nề thở dài, "Sư phụ, con thế nhưng một chút cũng nhìn không ra." Hắn cảm thấy thất bại thảm hại, giống như nhiều năm như vậy chỉ biết đến huyền học chính phái, nhìn không ra tà thuật hại người, sau này làm sao có thể giúp đỡ người khác?
"Đừng nghĩ như vậy, Thương Chân Tử." Lục Chỉ nhanh chóng trấn an hắn, "Thủ đoạn của người này quá tà, lợi dụng cách cục bình thường, lúc tôi mới thấy hắn cũng không xác định được hắn muốn bày trận gì, bằng không cũng đã sớm vạch trần hắn, cũng sẽ không khiến mọi người suýt chút nữa lâm vào ảo giác." Lục Chỉ nói tới đây vẫn còn cảm thấy áy náy.
Nhóm người đài truyền hình vội xua tay nói không dám, "Lục đại sư không nên nói như vậy, không có ngài, chỉ sợ chúng tôi đều chết ở đây rồi." "Đúng vậy, chỉ sợ một người trong đài cũng không trốn thoát được." Đạo diễn vẫn còn kinh hồn chưa ổn định lại.
Chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của đối phương... Thương Chân Tử vẫn chưa bình ổn lại, càng nhận thức được sự chênh lệch rõ như mặt trời ban trưa giữa hắn và Lục Chỉ.
"Sư phụ, ngài có thể chỉ điểm một chút cho con không, con sợ......" Hắn dừng một chút, câu tiếp theo tựa như khó khăn lắm mới nói nên lời, "Không phải con tự phụ nhưng nếu con còn nhìn không ra, đa số người trong giới phong thuỷ cũng sẽ không phân biệt được, nếu loại người này còn tồn tại, con sợ mọi người không có năng lực phân biệt sẽ làm ảnh hưởng người vô tội bị hại." Thương Chân Tử thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn biết đạo hạnh Lục Chỉ cao thâm, chỉ cảm thấy khiếp sợ cùng an tâm, dù sao Tiêu Dao Phái là danh môn chính phái, chạm đến huyền thuật chính thống thần bí cao thâm nhất. Nhưng Mục Tam này rõ ràng là tu tà đạo, đạo hạnh lại đạt đến mức độ này, khiến hắn không rét mà run, hai chữ khủng hoảng không đủ để hình dung tâm trạng của hắn.
"Được." Lục Chỉ gật đầu, nghiêm túc nói, "Tôi đồng ý với anh."
Lục Chỉ biết có người tu tà đạo, nhưng không nghĩ tới chúng dám ngang nhiên lập tà trận trên sóng truyền hình, ý đồ khống chế nhiều người như vậy. Mối nguy hại xã hội nhường này cần phải bị ngăn chặn ngay từ lúc mới nhú.
"Cảm ơn sư phụ!" Thương Chân Tử kích động không thôi, cho dù không được cậu nhận làm đệ tử, nhưng có thể nhận được chỉ điểm của cậu cũng đã là tam sinh hữu hạnh.
"Cũng may có Chỉ Chỉ ở đây." Hai mắt Cửu gia sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ lợi hại nhất, bằng không hậu quả không lường."
Những người khác không ngừng gật đầu, "Cũng may có Lục đại sư."
"Vậy Mục Tam kia đã chết sao?" MC thấy Mục Tam vẫn luôn nằm trên mặt đất một chút dấu hiệu sống cũng không có, không khỏi hãi hùng khiếp vía nhỏ tiếng hỏi một câu. Cũng may tố chất tâm lý cô đủ cứng, không bị doạ ngất xỉu, hoặc thét chói tai khiến nhiều người chú ý.
"Vốn dĩ đã chết rồi." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.
"Hả?!" Đạo diễn và người quay phim sợ tới mức vọt ra sau một bước.
"Tôi đi qua nhìn xem?" Ninh Tước ngưng trọng.
"Được." Lục Chỉ không ngăn cản.
Ninh Tước biết cậu đồng ý chứng tỏ không có nguy hiểm, đi nhanh lên trước kiểm tra hơi thở của Mục Tam.
"Sao rồi?" Cửu gia hỏi, "Chết chưa?"
Ninh Tước lắc đầu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
"Chưa chết thì nhanh đưa đi bệnh viện, nhân tiện báo luôn cảnh sát." Cửu gia lạnh lùng nói. Tà ma ngoại đạo từ đâu chạy ra, không biết sống chết chạy đến làm trò trước mặt Chỉ Chỉ của hắn.
Ninh Tước vẫn như cũ lắc đầu.
"Rốt cuộc là chết hay chưa chết?" Cửu gia thấy hắn cứ lắc đầu, mất kiên nhẫn hỏi.
"Đã chết, trên người đã xuất hiện thi đốm, hẳn là chết từ rất lâu." Ninh Tước từ từ mở miệng.
Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Mục Tam còn sống sờ sờ đứng đó cười ngây ngô, sau khi bố trí cách cục, nói thêm mấy lời tàn nhẫn, hiện giờ lại phát hiện người không chỉ đã chết, hơn nữa còn chết được một đoạn thời gian. Đã vậy hắn không hề ngửi thấy chút mùi xác phân huỷ nào trên thi thể, việc này không chỉ làm điên đảo thế giới quan của hắn, mà còn làm điên đảo thường thức của hắn. Hắn bừng tỉnh đại ngộ, thế giới chúng ta sinh sống là thế giới vật chất, lại thật sự tồn tại sự kiện mê huyễn như vậy.
Mọi người nghe vậy, cảm thấy não trống rỗng, không khí bỗng im lặng tịch mịch.
Cửu gia sâu kín mở miệng, "Chúng ta thật sự thoát khỏi ảo giác rồi sao? Sẽ không phải đã bị trúng chiêu đấy chứ."
Lời này vừa dứt, trên mặt mọi người liền rút không còn giọt máu, chỉ còn lại vẻ hoảng sợ sâu sắc.
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!