Giống như núi lớn vừa bị dời đi lộ ra vạn dặm tinh không tươi đẹp. Áp lực thấp trong phòng chợt theo nụ cười của Nam Thừa Phong biến mất không thấy tăm hơi. Nam Thừa Phong ngồi trên sô pha, một cánh tay tự nhiên đặt trên tay vịn, một tay khác chống cắm tới gần Lục Chỉ, khiến cho cả người hắn có khuynh hướng ngả về phía Lục Chỉ, lại không quá vượt mức, có thể kéo gần khoảng cách. Khoé miệng hắn cong tuy hơi nhỏ, ý vị lại sâu, đôi mắt lạnh lẽo như băng ngày xưa phảng phất bị che phủ bởi một tầng sương mù, giờ trở nên nhu hoà khó lường. Hắn chuyên chú nhìn chằm chằm Lục Chỉ, giống như một người lắng nghe trung thành nhất.
Tim trợ lý Thân đập thình thịch, hắn thế nhưng thấy được hoa nở trong mắt Nam Thừa Phong.
"Phong thuỷ công ty lấy Thanh Long làm cát, Bạch Hổ làm hung, thà rằng Thanh Long cao ngàn trượng cũng không nên để Bạch Hổ loạn ngẩng đầu. Tôi lúc vừa đi vào liền thấy nhóm Bạch Hổ được trang trí cao hơn Thanh Long, nếu thay đổi, khí vận nơi này sẽ phát triển rất tốt."
"Được, đều nghe em." Nam Thừa Phong gật gật đầu, "Đi làm."
"Vâng, Nam tổng, đều đã nhớ kỹ." Trợ lý Thân biết câu trước là ôn nhu giành cho Lục Chỉ, câu sau ngắn gọn lạnh nhạt là giành cho mình.
Chỉ là, có khi nào Nam Thừa Phong đối xử ôn nhu với ai chưa? Cái từ ôn nhu này giống như là một mặt đối lập với Nam Thừa Phong vậy, không có khả năng có nửa phần quan hệ với hắn, lúc này lại chân chân thật thật xuất hiện trước mặt trợ lý Thân. Trợ lý Thân ngẩn ra, đây... chẳng lẽ Nam tổng nhất kiến chung tình với đại sư? Sao có thể...
Trợ lý Thân như bừng tỉnh khỏi cơn mê, thế nhưng lại hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. Nam tổng luôn luôn đứng trên tầng mây trời, ai cũng không lọt được vào mắt ngài ấy, hắn luôn cảm thấy Nam tổng cả đời cũng sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào. Nhưng lúc này, hắn mới được lĩnh giáo cái gì gọi là kỳ tích.
Trợ lý Thân chuyển mắt lên người Lục Chỉ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, mái tóc mềm mại, đôi mắt đen lay láy, hắn bừng tỉnh, đây đúng là đối tượng đặc chế cho riêng Nam Thừa Phong mà. Còn có ai có thể nhuyễn manh đến mức không chống đỡ nổi khiến người yêu thích như Lục Chỉ đây, lại nói Nam Thừa Phong vốn là manh khống (
thích sự đáng yêu), đây không phải là nửa kia ông trời ban cho hay sao.
Trợ lý Thân siêu cấp tò mò bộ dạng Nam tổng khi yêu đương sẽ như thế nào? Nghĩ đến lúc xưa hắn lãnh khốc vô tình, thật sự không tưởng tượng nổi...
"Còn gì nữa không?" Nam Thừa Phong lại hỏi.
Ánh mắt cũng thần sắc hắn rất nghiêm túc, nhưng cổ nghiêm túc này là vì lời của Lục Chỉ, hay vì chính Lục Chỉ, chỉ có hắn mới biết được.
"Cùng không còn gì khác." Lục Chỉ cười tủm tỉm.
Nam Thừa Phong thu lấy nụ cười của cậu vào nơi sâu nhất trong mắt, ngón tay nhẹ nhàng bấm tay vịn sô pha, tươi cười càng thêm tuấn dật.
"Phải không, em có muốn nhìn kỹ thêm không, đừng để sót nơi nào đấy nhé?"
Trợ lý Thân:...
Hắn nhớ rõ có người từng nói, ai dám ở trước mặt hắn ta đề cập đến vấn đề phong thuỷ, mánh khoé lừa bịp giang hồ này, hắn ta liền cho kẻ đó biến mất.
"Đại sảnh là vị trí quan trọng nhất, bài trí ở đây đặt nền móng vững chắc nhất, những chỗ khác ảnh hưởng không lớn."
Lục Chỉ biết người trước mặt là Nam Thừa Phong, hắn vừa bước vào cửa, Lục Chỉ liền thông qua tướng mạo nhìn ra mệnh cách hắn, liền biết thân phận của hắn. Nhưng kỳ quái chính là, cảm giác nguy hiểm gấp gáp kia đột nhiên liền biến mất, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Cậu nhìn Nam Thừa Phong, tuấn dật phi phàm, thiên kiêu chi tử, sinh ra đã có sẵn khí thế khiến người không thể lướt qua, thật là thiên mệnh chi tướng, nhất định là người được chọn để làm nên đại thành tựu. Chỉ là, xung quanh hắn cũng không có lệ khí trầm trọng như mình nghĩ, ngược lại vẫn luôn nở nụ cười, ôn nhu ưu nhã, phong độ nhẹ nhàng, rất nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện, tôn trọng đối phương, cũng không có vẻ nguy hiểm như Cửu gia, Thương Chân Tử cùng nhị sư huynh cậu kể đâu?
Nam Thừa Phong cùng Lục Chỉ bốn mắt nhìn nhau, ý cười nơi khoé miệng lại càng sâu, nhưng khắc chế trong mắt cũng càng tăng mạnh.
"Nếu có thể thì đi nhìn tầng cao nhất một cái cũng tốt." Lục Chỉ thấy Nam Thừa Phong không nói gì, cho rằng hắn không yên tâm, vì thế đề nghị.
Trợ lý Thân nhíu mày, tầng cao nhất là phòng nghỉ riêng của Nam tổng, ngoại trừ hắn cùng nhân viên đặc biệt sạch sẽ, chưa từng có bất kỳ ai được đi vào, chỉ sợ Nam tổng không đồng ý.
"Được." Nam Thừa Phong dứt khoát đồng ý.
Trợ lý Thân:...... Đươc rồi, là hắn lo lắng thừa rồi.
"Chuyện của Nam tam thế nào?"
Cuối cùng Nam Thừa Phong cũng dời mắt khỏi Lục Chỉ, trợ lý Thân cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lại nhịn không được nghĩ thầm: Còn mệt ngài nhớ đến đứa em họ này.
"Đại sư đã gọi điện thoại liên lạc, là do tam thiếu gia cường ngạnh muốn ở lại Tiêu Dao Phái, không liên quan đến Tiêu Dao Phái, chỉ là hiểu lầm."
Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ, thấy cậu gật gật đầu, liền cười nói, "Vậy cũng thật quấy rầy quý phủ."
"Không sao, chỉ là, nhị sư huynh tôi còn bận rất nhiều chuyện, Nam tam gia ở lại lâu dài, chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn." Lục Chỉ nói rất uyển chuyển, xem như cấp đủ mặt mũi cho Nam Thùa Phong.
"Em yên tâm, tôi sẽ cho người đem nó về." Nam Thừa Phong ôn nhu đáp lại cậu.
Nhưng trợ lý Thân biết, ẩn sau lời nhẹ nhàng bâng quơ này là ác mộng của Nam tam gia.
"Nếu nó không sao vậy không cần xen vào chuyện của nó, chúng ta đi lên lầu."
Mấy người đứng lên, Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ đứng tới ngực hắn, ánh mắt dừng trên gương mặt trắng nõn mềm mịn cũng mái tóc đen nhánh mềm mại một lúc, mãi đến khi Lục Chỉ cất bước mới đi theo.
Trợ lý Thân thấy hắn ẩn nhẫn cùng khắc chế, từ tận sâu đáy lòng thở dài. Người luôn sấm rền gió cuốn, quyết đoán ngoan tuyệt, không từ thủ đoạn như Nam Thừa Phong, một khi ẩn nhẫn, khắc chế, đè nén, thả dây dài câu cá lớn, vậy chứng minh hắn đã nhận định đối phương, muốn đem người đó từ từ bắt lấy, hãm trong thế giới của mình, cả đời cũng không thoát ra được.
Trợ lý Thân nhìn Nam Thừa Phong đi sau Lục Chỉ dùng ánh mắt quét trên người cậu từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều vuốt ve tỉ mỉ, ánh mắt đầy chiếm hữu kia khiến trợ lý Thân lạnh cả sống lưng. Lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mềm mại của Lục Chỉ, trợ lý Thân vô cùng tiếc hận. Tiếc hận cho chú cừu non bị ác lang theo dõi.
*****
Mấy người ra khỏi phòng họp, trợ lý Thân và Nghiêm Khang như thường lệ lui ra sau Nam Thừa Phong nửa bước. Chân Tùng vẫn theo thói quen đi đến bên cạnh Lục Chỉ. Bỗng nhiên, một luồng ánh mắt xuyên qua đỉnh đầu Lục Chỉ mãnh liệt đâm vào mặt hắn. Tim Chân Tùng run lên, lập tức lui nhanh ra sau một bước.
Nam Thừa Phong hài lòng thu hồi ánh tầm mắt, cúi đầu nhìn Lục Chỉ, "Sắp đến giờ cơm trưa, em có muốn ở lại đây ăn một bữa cơm không?"
"Không sao, chúng tôi về nhà ăn cũng được." Lục Chỉ nhìn Chân Tùng, dùng ánh mắt dò hỏi xem hắn có đồng ý với lời mình nói không.
Nam Thừa Phong nhìn theo Lục Chỉ, chỉ là ý nghĩa ánh mắt của hắn hoàn toàn không giống của Lục Chỉ.
Chân Tùng run một cái, "Ăn ở đâu cũng được cả ông chủ."
"Anh muốn ăn ở đây sao?" Lục Chỉ chớp chớp mắt.
"Hôm nay đại sư giúp chúng tôi một chuyện lớn, còn xin để Nam tổng chúng tôi chiêu đãi ngài cho tốt. Đầu bếp nhà ăn ở đây của chúng tôi là đầu bếp nổi tiếng quốc tế, các loại món ăn đều có thể chế biến rất tốt." Trợ lý Thân am hiểu tâm tư Nam Thừa Phong, làm hết phận sự khuyên bảo.
"Đúng không?" Nhắc tới ăn, Lục Chỉ vẫn luôn rất hứng thú.
"Em thích ăn cái gì, ở đây đều có cả." Nam Thừa Phong để ý khi cậu nói đến đồ ăn đôi mắt liền sáng như bầu trời đầy sao, ánh mắt càng thêm nhu hoà, ý cười cũng càng sâu.
Trợ lý Thân hiểu ý, dù không có cũng nghĩ cách làm cho có.
"A..." Lục Chỉ vẫn còn do dự, Nam Thừa Phong cũng không thúc giục cậu, chỉ cho trợ lý Thân một ánh mắt.
Nhân viên công tác tình cờ đi ngang qua, thấy Nam Thừa Phong mặt đầy ý cười đi chung với Lục Chỉ, kinh ngạc thiếu chút nữa thất thố, mãi đến khi bị ánh mắt Nghiêm Khang quét tới mới rời đi làm việc.
Đi đến trước thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, trợ lý Thân đang muốn đi lên bấm nút, để ý đến ánh mắt Nam Thừa Phong, hiểu ý dừng chân lại, cũng ngăn cản Chân Tùng đang muốn đuổi kịp.
"Mời." Nam Thừa Phong ấn nút, mời Lục Chỉ vào thang máy, không đợi Chân Tùng kịp đi đến, cửa thang máy đã khép lại, hai người biến mất trước mắt người khác.
"Kia? Ông chủ..." Chân Tùng vẻ mặt ngốc lăng, sao lại không cho hắn đi theo?
"Cậu yên tâm, tôi mang cậu đi nhà ăn chuyên dụng của Nam tổng, cậu đợi một lát là có thể gặp lại đại sư rồi." Trợ lý Thân cười cười.
Hắn tươi cười rất dễ làm người khác tín nhiệm, Chân Tùng mờ mịt gật gật đầu, nhìn Nghiêm Khang đang đứng bất động, "Anh không đi sao?"
"Tôi nào có tư cách đến ăn ở đó, cậu có lộc ăn đấy, đầu bếp tay nghề đỉnh cấp thế giới, ăn nhiều một chút đi." Nghiêm Khang nói xong vỗ vỗ vai Chân Tùng.
Chân Tùng:... Như thế nào hắn lại cảm thấy thật quỷ dị, giống như đi cũng không phải là nhà ăn, mà là điện phủ tôn quý gì đó, lại còn ăn nhiều kiểu gì? Vị Nam tổng này thật doạ người a...
Chân Tùng trong lòng vẫn còn sợ hãi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người cường đại đến như vậy, cái loại khí tràng làm người kính sợ, ngay cả Cửu gia cũng có vẻ hoà nhã hơn. Bất quá ngẫm lại, tuổi trẻ đã mở công ty lớn như vậy, há có thể là người bình thường?
*****
Cửa thang máy đóng lại, Lục Chỉ thấy Chân Tùng và trợ lý Thân không có vào, nghi ngờ hỏi, "Trợ lý Thân không vào sao? Trợ lý của tôi cũng không theo kịp."
"Tầng cao nhất là phòng nghỉ riêng của tôi, không lưu người ngoài, tôi để trợ lý Thân dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi rồi."
Lục Chỉ hiểu rõ, không gian riêng tư đúng là không thích hợp để người khác tiến vào.
"Vậy vì sao lại để cho tôi vào?" Lục Chỉ hỏi.
Nam Thừa Phong cúi đầu không chớp mắt nhìn cậu, thân thể hơi nhích tới gần.
"Em là đại sư, em muốn xem phong thuỷ." Hắn nói đến hợp tình hợp lý, làm Lục Chỉ cũng nhanh chóng đồng ý, vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn cả.
Con số trên thang máy không ngừng thay đổi, Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, nếu không phải chiều cao hai người chênh lệch quá lớn, vừa rồi mặt hai người dường như đã suýt dính cả vào nhau rồi. Đứng hơi gần a? Lục Chỉ suy xét có nên dịch sang bên một chút hay không.
"Xin lỗi, tôi sợ không nghe được rõ lời em nói." Dường như hiểu được ý cậu, Nam Thừa Phong mở miệng nói.
"A, là lỗ tai." Lục Chỉ chỉ chỉ lỗ tai của mình, ý tứ có phải lỗ tai hắn không tốt lắm không?
Nam Thừa Phong khẽ cười, như là cam chịu, Lục Chỉ hiểu rõ cũng gật đầu, không để trong lòng. Nam Thừa Phong nhìn cậu chằm chằm, khoé miệng ngoéo thật sâu một cái. Nếu lúc này Lục Chỉ xoay người, nhìn thấy ảnh ngược trong gương phía sau, liền sẽ phát hiện Nam Thừa Phong tựa như hoàn toàn đem cậu ôm vào ngực, tư thế kia muốn bao nhiêu ái muội, có bấy nhiêu ái muội.
Hai người đi đến tầng cao nhất, nơi này là phòng nghỉ riêng của Nam Thừa Phong. Nói là phòng nghỉ, nhưng kỳ thật cũng không khác chung cư cao cấp là bao, phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, phòng tập thể thao, cái gì cần có đều có, thậm chí trên ban công còn có cả bể bơi.
Lục Chỉ đi một vòng quanh phòng, chỉ điểm mấy vấn đề, "Nơi này không có vấn đề gì lớn, mệnh cách anh rất mạnh, hơi thở của anh ở đây nồng đậm, cũng đủ áp chế được."
"Phải không, vậy thì tốt rồi." Nam Thừa Phong nhìn chằm chằm cậu cười nói, ngón tay đã bấm gửi tin nhắn trên di động.
Trợ lý Thân cầm lấy đi động chuyên để liên lạc với Nam Thừa Phong, click mở xem tin nhắn, Nam tổng đúng là dụng tâm. Trợ lý Thân lắc lắc đầu, nhìn Chân Tùng, lộ ra nụ cười hoàn mỹ. Chân Tùng không hiểu sao thấy sau cổ như có luồng khí lạnh, rụt rụt cổ theo bản băng, hắn không biết vì sao lại có cảm giác như bị hồ ly theo dõi.