Trong phòng.
Lục Chỉ và Mông Thần đi vào phòng.
"Đại sư huynh."
"Ừ, ngồi xuống đi."
"Dạ." Lục Chỉ gật gật đầu, ngồi xuống số pha.
Mông Thần ngồi xuống cạnh cậu. "Bắt đầu đi."
"Dạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Mông Thần đưa tay, đặt 2 ngón lên trán cậu, nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn mở to mắt, "Quả nhiên tu vi tăng không ít, không ngờ Thiên Nhãn tới cực hạn vẫn có thể tinh tiến."
"Đúng vậy, đệ cũng không ngờ."
Mông Thần suy tư gì đó, "Rất tốt, đệ tiếp tục tu hành, thử xem có thể tu hành đến trạng thái nào."
"Dạ."
"Huynh không nhìn chằm chằm đệ, bao lâu rồi đệ không tu hành?" Mông Thần nhìn cậu một cái, trong giọng có chút trách cứ, nhưng phần nhiều là sủng nịch.
Lục Chỉ mím môi, âm thanh nhỏ xíu vô cùng đáng thương trả lời, "Có hơi lâu ạ, đại sư huynh, đệ tu hành ngay ạ."
Cậu nói xong liền đả toạ, nhắm mắt lại, sau còn thử hé nửa mắt, thấy Mông Thần gắt gao nhìn chằm chằm cậu liền nhanh chóng nhắm chặt mắt, định tâm, tiến vào trạng thái tu hành. Rất nhanh, trên người cậu hiện lên một tầng ánh sáng màu tím. Mông Thần hơi ngưng trọng, có phần kinh hãi, trên người tiểu sư đệ phải là kim quang chứ sao lại biến thành màu tím? Mông Thần nhìn chằm chằm khí tím trên người Lục Chỉ, suy tư, hơi rũ mắt, vẫn không cắt ngang tu hành của cậu. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, nhắm mắt đả toạ, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người hắn, toàn thân hắn hiện lên một tầng ánh sáng bạc.
Hai người đang trầm mặc đả toạ tu hành. Bỗng nhiên.
"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị người đạp mở. Hai người mở mắt ra, ánh sáng trên người lập tức biến mất, mở mắt nhìn qua hai người vừa xông vào.
"Làm sao vậy?"
Ninh Tước tông cửa vào nhìn thấy, liền hơi sửng sốt, sao chỉ là đả toạ? Hắn còn tưởng rằng......
Ninh Tước phân tích với Nam Thừa Phong một hồi lâu, cuối cùng não bổ đến đoạn Mông Thần không thể lay động tình cảm Lục Chỉ dành cho Nam Thừa Phong, thẹn quá hoá giận, có lẽ sẽ làm gì hành động gì đó cực đoan, ví dụ như dùng thuật của thiên sư cưỡng ép đưa người đi dưới mí mắt bọn họ! Hai người càng nghĩ càng cảm thấy sợ, vì thế mới có một màn kia.
Nam Thừa Phong tà tà liếc hắn một cái, nhà tâm lý học giỏi nhất thế giới? Ninh Tước quay mặt đi, từ chối nhìn thẳng hắn.
Hắn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Ách... Hắc hắc, chúng tôi muốn hỏi lát nữa hai vị có muốn ăn khuya hay không?"
"Không cần, cảm ơn." Mông Thần nói.
Lục Chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, "Ăn khuya cần tông cửa xông vào sao?"
"Không... cần không?" Ninh Tước gãi gãi mặt.
"Cần à?" Lục Chỉ hỏi.
"Không cần sao......" Ninh Tước nhìn sang Nam Thừa Phong cầu cứu.
Nam Thừa Phong đáp lại hắn ánh mắt "Tự mình giải quyết."
"Cần sao?" Lục Chỉ tiếp tục hỏi.
"Chỉ Chỉ, được rồi."
Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra, còn may Mông Thần cản cậu lại, có một số thời điểm bé dễ thương đúng là bé dễ thương, một trò ấu trĩ cũng có thể chơi thật lâu.
Mông Thần nhìn đồng hồ, "Hôm nay cũng trễ rồi, đệ về đi, ngày mai đại sư huynh lại tìm đệ."
"Dạ vâng ạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Tước nhìn Nam Thừa Phong, nhíu mày, nghĩ lại lúc trước Hứa Bán Vân và Cao Triệt lì lợm dính cứng, giờ vị đại sư huynh này lại dễ dàng thả bé dễ thương về như vậy?
Nam Thừa Phong trầm mặc không nói, nhìn Mông Thần, nắm lấy tay Lục Chỉ.
Mông Thần đưa bọn họ ra khỏi phòng. "Không tiễn, mọi người xuống đi. Nam tổng, Ninh tiên sinh, chúc ngủ ngon."
"Hẹn gặp lại, đại sư huynh." Ninh Tước nói, trong lòng còn nói thầm, sao không giống những hành vi hắn suy luận phân tích.
"Chúc ngủ ngon." Nam Thừa Phong nói.
Mông Thần lại nhìn Lục Chỉ, thấy cậu vẫy tay với mình, gật đầu đóng cửa phòng lại.
Ba người rời khỏi khách sạn, ngồi trên xe về.
Trên đường, Ninh Tước tò mò hỏi Lục Chỉ, "À? Bé dễ thương? Cưng và đại sư huynh mới ở trong phòng làm gì đấy?"
Nam Thừa Phong cũng dựng lỗ tai lên.
"A? Không có gì, chúng tôi tu luyện thôi." Lục Chỉ mệt rã rời, dụi dụi mắt.
Nam Thừa Phong cũng dựng lỗ tai lên.
"Tu luyện?!" Ninh Tước không ngờ lại là đáp án này.
"Đúng vậy, lúc ở sư môn, đại sư huynh thường xuyên đốc thúc tôi tu luyện, huynh ấy kiểm tra bài tập á, vì đã lâu không tu luyện, nên không dám nhìn huynh ấy." Lục Chỉ lè lưỡi.
"A? Cũng chỉ có tu luyện?" Ninh Tước kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, chứ không thì sao?" Lục Chỉ không hiểu.
Ninh Tước sờ sờ cằm, không đúng a.
"Vậy anh ta không có nói chuyện gì liên quan đến cưng và Nam Thừa Phong?"
Lục Chỉ thoáng tỉnh táo lại, "Kỳ thật tôi cũng thấy kỳ quái, huynh ấy chưa hỏi chữ nào, giống như cơ bản không để bụng chuyện này vậy á, chỉ hỏi chuyện tu hành của tôi."
Ninh Tước nhíu mày, nhìn Nam Thừa Phong, "Đây là tình huống gì vậy?"
Nam Thừa Phong tà tà liếc hắn một cái, xoa xoa tóc Lục Chỉ, để cậu dựa lên đùi mình. Vốn đã tới giờ ngủ của Lục Chỉ, cậu được vuốt ve quá thoải mái, mơ mơ màng màng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
"Quái? Trong hồ lô đại sư huynh này chứa thuốc gì, cậu có nhớ lúc Cao Triệt và Hứa Bán Vân đi, đã từng nói vị này mới là khó đối phó nhất, nhưng anh ta cơ hồ chẳng hỏi cái gì, đây là muốn làm gì?" Ninh Tước hiếu kỳ nói.
"Hỏi cậu đó, nhà tâm lý học, không phải cậu đỉnh lắm sao." Nam Thừa Phong lành lạnh nói.
"Muốn hại anh em chắc chưa? Người anh em này, tôi đây chính là lo lắng cho đại sư cả đời của cậu đấy nhé." Ninh Tước bày vẻ "Đồ vô lương tâm."
"Cảm ơn, không cần." Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.
Ninh Tước còn muốn nói nữa, Nam Thừa Phong nhìn hắn, "Đêm nay Chỉ Chỉ đi Nam gia cầu hôn."
Thiếu chút nữa Ninh Tước phun luôn ngụm nước ra ngoài, "Cái gì? Cậu ấy cầu hôn? Nói với ba mẹ cậu? Cậu cậu cậu, chẳng lẽ cậu thật sự nằm dưới á!" Ninh Tước hoảng sợ nhìn Nam Thừa Phong chằm chằm, cảm thấy đáng sợ như thấy chó phốc sốc đè được ngao Tây Tạng vậy.
"Đừng nghĩ nhiều." Nam Thừa Phong nhìn Ninh Tước hình viên đạn, Ninh Tước lập tức cầm ly thuỷ tinh lên chắn.
"Tôi rất cảm động, cũng rất hạnh phúc, tôi muốn sớm kết hôn với em ấy." Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn Lục Chỉ, ánh mắt lưu luyến nhớ nhung, tay vẫn như cũ, ôn nhu vuốt ve tóc cậu theo kiểu cậu thích.
Ninh Tước nhìn hai người một cái, cười cười, "Chúc hai cậu hanh phúc, anh em, sau này cậu sẽ càng hạnh phúc."
"Ừ." Nam Thừa Phong gật đầu.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Tước, "Tôi sắp kết hôn rồi, cậu kết thúc yêu đơn phương chưa?"
Ninh Tước bĩu môi, bị hắn bóc trần vết sẹo, tức giận sẳng lại, "Không có." Cửu caca của hắn nào dễ bắt được như vậy.
"Vậy mà cậu còn rảnh mà quan tâm chuyện tôi nhỉ." Nam Thừa Phong nói.
"Cậu!" Cuối cùng Ninh Tước mới hiểu được, đi một vòng lớn như vậy chính là vì kích thích hắn, cậu ta có đối tượng còn hắn không có?
"Cậu đó, bụng đen thui, đen chết cậu đi." Ninh Tước tức, không thèm để ý Nam Thừa Phong, hắn quay đầu cầm di động lên nhắn tin quấy rầy Cửu gia.
Nam Thừa Phong híp mắt suy tư, hắn cũng rất tò mò, vị đại sư huynh Mông Thần này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
*****
Mấy ngày tiếp theo, ngoài dự tính của mọi người, Mông Thần vẫn không hề đề cập đến chuyện tình cảm của Lục Chỉ. Trên thực tế, ngoại trừ buổi tối bắt Lục Chỉ đúng giờ tu hành, thời gian còn lại đều không thấy tung tích, làm Ninh Tước càng không nắm bắt được.
"Bé dễ thương, cưng nói xem, đại sư huynh của cưng rốt cuộc muốn làm gì vậy? Vì sao im re thế." Ninh Tước buồn rầu nói.
Hôm nay là ngày quay quảng cáo mà Lục Chỉ đã nhận quay cùng Sầm ảnh đế, nhưng Nam Thừa Phong bận không tới được, liền giao Lục Chỉ cho Ninh Tước chăm sóc. Còn vì sao không tìm Chân Tùng là bởi vì Ninh Tước thông minh, biết Sầm ảnh đế có tư tâm với Lục Chỉ, sẽ phòng bị giúp hắn, miễn cho Lục Chỉ phải chịu quấy rầy không cần thiết.
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Vì sao anh lại để ý đến vậy?"
"Tôi là nhà tâm lý học, hành vi và tác phong của đại sư huynh vượt ra ngoài dự đoán tâm lý của tôi, nên bệnh nghề nghiệp của tôi lại phát tác." Ninh Tước nói.
"À." Lục Chỉ gật gật đầu, "Bất quá, đại sư huynh vẫn luôn nghiêm túc không thích nói chuyện, tự chủ hành vi, quả thật rất khó nắm bắt."
Cậu ngồi trên ghế trong studio ôm mặt, "Kỳ thật tôi cũng muốn biết rốt cuộc đại sư huynh là đồng ý hay không đồng ý tôi và Thừa Phong ở bên nhau."
"Đồng ý, vậy cưng làm sao? Nếu không đồng ý, vậy cưng làm thế nào?" Ninh Tước hỏi.
"Đồng ý đương nhiên quá tốt rồi, không đồng ý......" Lục Chỉ nhíu nhíu mày, "Không đồng ý cũng không được, dù sao tôi cũng muốn kết hôn với Thừa Phong."
"Vậy nếu đại sư huynh của cưng cưỡng chế đưa cưng đi thì sao?"
"Đại sư huynh sẽ không làm vậy đâu." Hiển nhiên Lục Chỉ rất hiểu đại sư huynh của mình.
"Giả sử nếu hắn làm vậy? Tôi nói là giả thiết? Giả thiết." Ninh Tước hiếu kỳ hỏi.
"Nếu như vậy thật......" Lục Chỉ rũ rũ mắt.
"Ừ." Ninh Tước nhìn cậu chằm chằm.
"Thật như vậy thì tôi cũng sẽ không đi, anh yên tâm, năng lực của tôi mạnh hơn huynh ấy một chút, huynh ấy không đưa tôi đi được."
Ninh Tước nghe thấy câu trở lời của cậu, vấn đề treo trong lòng đã lâu cũng thả xuống.
"Cưng có thể kiên trì là được." Ánh mắt Ninh Tước xa xăm, "Cậu ấy cũng quá không dễ dàng, cưng là toàn bộ của cậu ấy, còn quan trọng hơn mạng cậu ấy, cưng không thể rời khỏi cậu ấy."
"Tôi biết, tôi nhất định không rời khỏi anh ấy, bất kể thế nào." Lục Chỉ hứa hẹn.
"Ừ." Cuối cùng Ninh Tước cũng nở nụ cười,
Lúc này, điện thoại vang lên, Ninh Tước cười với cậu, đi sang một bên nhận điện thoại. Lục Chỉ tiếp tục ngồi trên ghế uống trà sữa, nhìn Sầm ảnh đế đang quay phần cá nhân. Không thể không nói, Sầm ảnh đế không hổ là ảnh đế, giơ tay nhấc chân hết sức có phong phạm của siêu sao, khiến nhân viên hiện trường hai mắt sáng rực. Đương nhiên, Lục Chỉ cũng không biết, một phần ánh mắt sáng rực trong đó cũng hướng về phía cậu.
"Người mới từ đâu ra, thế mà cùng quay quảng cáo này với Sầm ảnh đế?"
Lục Chỉ ngẩng đầu, thấy trước mắt là một thanh niên ngoại hình anh tuấn, tuổi cỡ 20, sắc mặt giận dữ nhìn cậu.
Tâm nguyện lớn nhất của Trần Trình Trình là được hợp tác với Sầm ảnh đế, nghe nói lần quay quảng cáo này hắn có cơ hội, tốn thật nhiều công sức mới tranh thủ chen chân được vào quảng cáo lần này. Vốn dĩ đã sắp thuyết phục được thương hiệu, kết quả lại nghe nói lòi ra một người mới, được Sầm ảnh đế chỉ định làm người hợp tác, bọn họ cũng không còn cách nào khác chỉ có thể loại hắn. Trần Trình Trình tức giận muốn chết, thân là tiểu sinh lưu lượng đang nổi, lại bị một người mới cướp đi đại ngôn cùng Sầm ảnh đế, nghĩ kiểu nào cũng thấy tức nghẹn họng. Hôm nay hắn tới cũng không phải cố ý tới giáo huấn người mới, chủ yếu là vì thăm ban Sầm ảnh đế, nhưng khi thấy người trước mắt, vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau khi Lục Chỉ ngẩng đầu, hắn hơi biến sắc, hắn rất tự tin với ngoại hình của mình, lại không ngờ Lục Chỉ còn xinh đẹp hơn hắn.
Lục Chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Trần Trình Trình không ngờ Lục Chỉ lại không phản ứng gì với hắn, sắc mặt càng khó coi. "Quả nhiên là người mới, cũng không biết thứ bậc trên dưới trong giới giải trí, nhìn thấy tiền bối thì phải có lễ có phép."
Lục Chỉ vẫn như cũ, nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
"Cậu bị câm à?" Trần Trình Trình thấy cậu không nói lời nào càng thêm tức giận, tựa như không ngờ tới lại có một người mới không biết điều như vậy.
Lục Chỉ lắc lắc đầu, khẽ cười, thiên chân vô tà. "Cậu nói chuyện với tôi à? Cậu không xưng hô gì, cũng không chào hỏi, tôi còn tưởng rằng cậu đang tự diễn kịch với không khí ấy chứ."
"Cậu giỡn mặt tôi đấy à?"
"Cậu là ai?" Lục Chỉ không quen cậu ta, người trong giới giải trí, cậu chỉ biết Sầm ảnh đế, Trịnh Doanh Doanh, còn có Vu Tư Điềm, hỏi thăm tên đối phương trước, đây là lễ phép.
Sắc mặt Trần Trình Trình âm trầm khó coi, hắn không ngờ mình nổi tiếng như vậy thế mà có người mới lại không biết hắn.
"Trần Trình Trình. Chui từ nơi nào ra, đến tôi cũng không biết."
"A, giờ biết rồi nha, tôi là Lục Chỉ." Lục Chỉ nói.
"Lục Chỉ?" Hắn nói, nhìn sang người đại diện bên cạnh, cười nhạo, "Quả nhiên là người mới, trong giới giải trí chưa từng nghe thấy tên này."
"Lục Chỉ?" Người đại diện suy nghĩ, "Tên này nghe quen lắm."
Trần Trình Trình nghe hắn nói vậy, đảo mắt, "Hình như tôi cũng nghe được ở đâu rồi ấy."
"Á, có phải chương trình bóc trần sự thật ở studio bên cạnh không?" Người đại diện nhớ lại.
"Hình như vừa rồi em cũng nghe thấy." Trần Trình Trình cẩn thận nhớ lại, không nghĩ ra được lại hỏi người đại diện, "Chương trình bóc trần sự thật? Là show á? chương trình hot lắm đó? Kỳ nào em cũng xem, trước khi em ra mắt á, cũng nhờ chương trình này mà mới không bị lừa, mua phải túi pha kè á. Kỳ này vạch trần đề tài nào vậy? Chúng ta quá đó xem thử đi?"
"Ai da, anh khuyên chú đừng nên đi vẫn hơn." Vẻ mặt người đại diện khó xử.
"Vì sao?" Trần Trình Trình trừng mắt liếc hắn một cái.
Hai người mỗi người một câu, có vẻ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lục Chỉ. Lục Chỉ mờ mịt chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục ngồi trên ghế đung đưa chân chờ tới lượt quay.
"Nghe nói là......" Người đại diện nuốt nuốt nước miếng, tựa hồ lo lắng đề tài này sẽ khiến hắn bùng nổ, "Cậu phải bình tĩnh đừng tức giận đấy."
"Nói đi." Trần Trình Trình càng thêm tò mò.
"Nghe nói là muốn vạch trần đại sư phong thuỷ đang hot gần đây - tiểu thần tiên, nói cậu ta bất quá chỉ là chiêu trò của đài truyền hình, đều có kịch bản sẵn, cơ bản cậu ta không thần như vậy, chỉ là kẻ lừa đảo."
"Còn nói án treo trước đó chỉ là đánh bậy đánh bạ, còn nói cảnh sát chỉ thông báo sơ lượt, không nói phá thế nào, có phải được phá trong quá trình thi đấu phong thuỷ hay không còn chưa chắc, ngược lại do chương trình mượn vụ án này lăng xê đúng ra không biết xấu hổ."
"Nói ai? Tiểu thần tiên là kẻ lừa đảo?" Trần Trình Trình nhướng mày.
Người đại diện vội nói, "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, chương trình mà."
"Cái gì mà chương trình, chương trình thì có thể tuỳ tiện bịa đặt bôi nhọ người khác à, nói tiểu thần tiên là kẻ lừa đảo, tôi thấy bọn họ là đang cọ nhiệt tiểu thần tiên thì có!"
Trần Trình Trình nói hồi, vén tay áo lên, bộ dáng muốn đánh người, "Người khác tôi không dám nói nhưng tiểu thần tiên đã cứu Mộ Tình, ngài ấy chính là thần tượng của tôi và Mộ Ly."
Lúc này Lục Chỉ mới ngẩng đầu, Mộ Tình? Mộ Ly?
"Không được, tôi phải qua xem mới được. Dám bôi nhọ thần tượng tôi, tôi phải lật mặt chương trình này." Trần Trình Trình nói.
"Đừng đi, Trình Trình à, chương trình này là phát sóng trực tiếp, cậu đi là muốn bay luôn tiền đồ à?" Người đại diện nhanh chóng ngăn cản.
"Livestream?" Trần Trình Trình bùng nổ cơn giận, "DKM, đây rõ ràng là nhắm đến tiểu thần tiên, này cmn ai bỏ tiền hắc ngài ấy, tức chết lão tử rồi."
"Tiểu thần tiên? Tiểu thần tiên làm sao?"
Trần Trình Trình và người đại diện xoay người, nhìn thấy một người con lai khí chất mị hoặc đi lại, hô hấp lập tức đông cứng.
"DKM, hiện tại người mới đều đẹp vậy á?" Cảm giác cảnh báo của Trần Trình Trình lập tức réo liên tù tì.
"Các cậu mới nói chuyện gì? Tiểu thần tiên làm sao?" Ninh Tước nhìn Trần Trình Trình, lại nói với Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, cưng làm sao?"
Lục Chỉ nhún vai "Hình như có chương trình muốn vạch trần mánh khoé lừa bịp của tôi."
"Mánh khoé lừa bịp?" Ninh Tước phụt cười thành tiếng, "Mánh khoé của cưng từ đâu mà ra?"
Lục Chỉ lại lần nữa nhún vai.
Cơ thể Trần Trình Trình nháy mắt cứng đờ, mắt đối mắt với người đại diện, hỏi Ninh Tước, "Anh mới gọi cậu ta là gì?"
Ninh Tước khó hiểu, "Tiểu thần tiên đó, không phải cậu đang với chuyện với cậu ấy à?"
Hắn hỏi Lục Chỉ, "Không phải đang nói chuyện với cưng sao?"
Lục Chỉ lắc lắc đầu, "Không có mà, tôi không quen hắn."
"Cậu là tiểu thần tiên?!" Trần Trình Trình và người đại diện trăm miệng một lời.
"Đúng vậy, nói cả buổi trời mà cậu không biết à." Ninh Tước cười nói, vậy đứng nói chuyện nãy giờ là nói chuyện gì vậy đây.
Trần Trình Trình nuốt nước miếng, nói không nên lời. Quậy cả buổi thế mà hắn lại coi tiểu thần tiên thành người mới mà dạy dỗ? Chớp mắt hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, đừng nói bản thân bị chính mình chọc khóc, nếu như Mộ Tình biết, hắn càng ăn không hết gói mang đi.
"Tiểu thần tiên." Trần Trình Trình thay đổi thái độ, lộ ra gương mặt tươi cười, "Có phải ngài rất thân với Mộ Tình và Mộ Ly không?"
"Rất thân Mộ Ly, Mộ Tình thì chỉ gặp một lần." Lục Chỉ ăn ngay nói thật.
Trần Trình Trình càng nghe càng ân cần, "Vậy ngài có thể giúp tôi chút được không?"
"Cái gì nha?" Lục Chỉ nói.
"Xin đừng kể chuyện hôm nay lại cho Mộ Ly và Mộ Tình, xin ngài đấy." Trần Trình Trình chắp tay trước ngực, "Bọn họ sẽ làm thịt tôi mất."
"À, được mà." Lục Chỉ nói, cậu vốn dĩ cũng không thích nói bậy sau lưng người khác.
"Thật tốt quá, bắn tim." Trần Trình Trình bắn cho cậu trái tim.
Hắn thả tay xuống, sau đó nhớ tới nói, "Studio bên cạnh đang hắc ngài, ngài có muốn đi làm sáng tỏ không?"
Hắn quơ quơ di động, "Tôi thấy đã có cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ, phi, chương trình này gây sóng gió quá."
"Không có hứng thú." Lục Chỉ lười biếng ngáp. Cậu vốn dĩ chính là người có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, hôm nay cậu tới chỉ để quay quảng cáo, không muốn kiếm thêm việc làm.
"Tôi đi vậy." Trần Trình Trình nói.
"Cậu đi làm gì?" Người đại diện nhanh chóng ngăn cản, "Bọn họ có thể làm chương trình thì đều đã chuẩn bị tốt kịch bản, cậu chỉ có một cái miệng, có nói được tin tưởng tiểu thần tiên thế nào thì cũng chỉ là nói suông."
"Anh xem bình luận dưới livestream đi kìa, đúng là càng xem càng tức." Trần Trình Trình trừng mắt nói.
Ninh Tước giờ mới hiểu, "Tóm lại là có người trong nghề mở chương trình nghi ngờ bé dễ thương của chúng ta?"
"Đi, qua nhìn xem đi." Ninh Tước lôi kéo Lục Chỉ.
"Không muốn di chuyển." Lục Chỉ lười nhác nói.
"Đi xem sao." Ninh Tước khuyên nhủ.
"Không cần." Lục Chỉ lắc lắc đầu. Lúc này, có một người đi qua cửa, Lục Chỉ nhìn thấy người nọ liền đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"A? Không phải nói không đi sao? Từ từ đã." Ninh Tước lập tức đuổi theo.
"Chờ tôi, tôi cũng đi." Trần Trình Trình chạy nhanh đuổi theo sau.
Lục Chỉ vẫn luôn đi theo bóng người nữ đi vào sau cánh cửa. Sau cánh cửa là studio, ở giữa là một sân khấu, một người đàn ông mặc tây trang đang nói chuyện với màn hình ngập tràn hình ảnh và câu chữ, ngữ khí nói chuyện thuyết phục, câu chữ rõ ràng, khiến người nghe dễ tin tưởng lời hắn nói.
"Mời cả nhà nhìn xem, đây rõ ràng có dấu vết cắt nối biên tập. Thân là một người trong đài truyền hình, tôi nắm rất rõ quy trình quay show, hiện giờ phần lớn show đều có kịch bản, cho nên tôi cho rằng bọn họ đã viết một một kịch bản hay, diễn xuất như một vở kịch, thêm chỉnh sửa hậu kỳ mới đạt đến hiệu quả mơ mơ hồ hồ chúng ta đang xem."
"Trên mạng có rất nhiều người dùng lý do chứng kiến tận mắt, nhưng cách thế giới mạng, ai cũng không xác định được đối phương là loại người gì, là người thật hay là thuỷ quân được thuê?"
"Còn vì sao tiểu thần tiên phải lăng xê thân phận phong thuỷ sư của mình, tôi có quyền đúng lý hợp tình nghi ngờ là vì cậu ta muốn nổi tiếng, chưa từng có ai có thể đại bạo trong thời gian ngắn như vậy, có thể thấy được, con đường tắt này của cậu ta rất thành công."
Đạo diễn chương trình ngồi dưới nhìn số người xem tăng điên đảo trên livestream, mặt đầy vui sướng, liên tục gật đầu. Chương trình livestream này của bọn họ bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được nhiều sự chú ý đến vậy.
"Quan trọng là mọi người phải biết rằng chúng ta là thế giới khoa học, không tồn tại quỷ quái, nếu thật sự có, sao các nhà khoa học không đi nghiên cứu chứ?"
"Nói tới đây, tôi càng lo lắng hơn chính là với cách làm này của tiểu thần tiên, về sau có phải sẽ càng có nhiều người sử dụng đường ngang ngõ hẻm để lừa gạt sự tín nhiệm của mọi người, mượn vận may làm ô nhiễm sự hài hoà sinh thái của giới giải trí không?"
MC nói tới đây, Trần Trình Trình đã tức giận muốn vén tay áo lên đi đánh lộn, may mà Ninh Tước túm chặt lại một phen hắn mới không thành công.
Ninh Tước nghe xong tự nhiên cũng tức giận, nhưng hắn thấy bé dễ thương chẳng hề để ý, ngược lại như đang tìm ai đó ở xung quanh, liền hỏi, "Bé dễ thương, nhìn thấy ai?"
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy trên sân khấu truyền đến một tiếng thét chói tai.
"A ——!"
Âm thanh này đúng là của tên MC nhìn có vẻ "chính khí lẫm liệt" mới rồi kia, hắn tay chân run rẩy không ra hình ra dáng.
"Quỷ, quỷ!"
Lời này của hắn làm người trong studio thở dốc vì kinh ngạc, khu bình luận trên livestream cũng vèo vèo vèo.
"A? Không phải mới nói trên đời không có quỷ, kêu chúng ta đừng tin phong thuỷ sao? Sao bỗng nhiên tự mình hét lên có quỷ?"
"Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta hình như thật sự gặp quỷ á?"