Dịch Phàm biết mình đã làm ra chuyện không thể chấp nhận được, anh cũng chẳng còn tư cách cầu xin cô tha thứ nữa, tự biết chuyện chẳng còn cứu vãn được nữa, anh dù không muốn buông tay cũng phải chấp nhận.
Dịch lão gia thấy cháu trai hồi tâm, vui mừng không thôi. Hạ Tiểu Liên lớn lên từ nhỏ cùng Dịch Phàm, môn đăng hổ đối, hơn nữa gia thế trong sạch, chỉ như vậy mới xứng đáng với cháu trai ông.
Hôm nay là lễ đính hôn, Hạ Tiểu Liên vui đến mất ngủ, chỉ trực chờ đến sáng, trang điểm mặc đồ thật sang trọng đến nhà hàng truyền thống Hoa Đằng. Bữa cơm gia đình chỉ mời vài người thân thích, Dịch lão gia đứng ra chủ trì, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Hạ Tiểu Liên ngại ngùng ngồi cạnh Dịch Phàm, mặt anh không biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nói vài lời với trưởng bối.
“ Hai đứa trẻ này thật tốt, lớn lên với nhau từ nhỏ, Hạ ba thật có phúc mà…”
“ Phải phải, là Hạ mỗ có phúc, rể quý cả…”
Cười nói nhiệt tình, rượu mừng cứ hết lại rót, Hạ Phủ Văn cười không khép được miệng. Dịch lão gia vừa nhận được tin báo, sắc mặt như tưới gió xuân, tràn đầy vui vẻ.
“ Hôm nay đúng là ngày vui, Dịch gia chúng tôi có được Tiểu Liên làm cháu dâu, bệnh viện cũng vừa thông báo, Dịch Hạo đã tỉnh lại rồi.”
Chén rượu trên tay Hạ Tiểu Liên rơi xuống đất, mặt cô ả tái nhợt như bị rút hết sinh khí. Hạ Phủ Văn chỉ hận không thể dạy dỗ con gái thông minh hơn, hành động lộ liễu như thế, sợ cả thế giới không biết cô ả là hung thủ sao.
“ Cháu xin lỗi, cháu trượt tay thôi, mọi người đừng để ý….”
Thấy Hạ Tiểu Liên xanh xao, bà Dịch không khỏi lo lắng, muốn đưa cô vào phòng chờ nghỉ ngơi. Hạ Tiểu Liên bị ba trừng mắt, vội bình tĩnh lại, cười gượng tỏ vẻ không sao.
Có trời mới biết cô ta sợ thế nào.
………..
Tin Dịch Hạo tỉnh lại nhanh chóng được Lục Tiêu Ngạn biết, anh ta có Tử Tiêu là trưởng khoa ngoại của bệnh viện thành phố Tam Châu, đối với thông tin bệnh nhân cực kì rành.
“ Anh nói thật không? Vậy có thể chứng minh Hạ Phủ Văn có tội chứ?”
Doãn Ái vui mừng, mắt cô sáng lên, nụ cười trên môi cũng quá đỗi rạng rỡ. Lục Tiêu Ngạn không biết vì sao Doãn Ái phải kiên trì lôi ra hung thủ như vậy, không phải anh đã đưa cô ra khỏi nhà giam rồi sao, ai cũng biết cô vô tội, vì cái gì phải như vậy.
Người con gái này có quá nhiều bí mật.
“ Em và Dịch Hạo liên quan gì đến nhau sao?”
“ Anh ta là chủ nợ của tôi.”
Doãn Ái thực sự rất biết cách làm người khác bất ngờ, anh ở cùng cô lâu như vậy cũng không biết nhiều về cô, quá khứ, sở thích, anh chỉ biết Doãn Ái liều mạng kiếm tiền vì cần người có tủy phù hợp với mẹ cô.
“ Em không sợ Dịch Hạo nói dối à, dù sao hắn ta cũng là người nhà Dịch gia, Hạ gia và Dịch gia đang liên minh, hắn ta cũng có lợi, làm gì có chuyện vì em mà tự hủy đường sống chứ.”
Lục Tiêu Ngạn nói đúng. Anh có kinh nghiệm hơn cô, Doãn Ái chỉ mới vào đời, cô không thể so với anh về thủ đoạn, nhưng cơ hội tống Hạ Phủ Văn vào tù như lúc này, cô ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
“ Không cần gấp, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào động vào em, Hạ Tiểu Liên tát em một cái, Hạ Phủ Văn thuê người giết em, tôi sẽ tính sổ lên đầu bọn họ.”
Giọng anh rất ấm, nghe như đang dỗ trẻ con. Có oán phải trả, đạo lý này cô hiểu rất rõ, nhưng cô sẽ không ra tay như Lục Tiêu Ngạn, sẽ để pháp luật trừng trị.
“ Anh vì nhân vật nhỏ bé như tôi tốn không ít công sức rồi.”
“ Nếu biết thế thì em nên làm tốt nhiệm vụ của mình, lần trao đổi này tôi quá thiệt thòi rồi.”
Nhiệm vụ của cô là phối hợp tốt với Lục Tiêu Ngạn trên giường. Lục Tiêu Ngạn biết thứ Doãn Ái khao khát, anh cật lực cho cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn theo anh, anh sẽ đối xử với cô như bảo vật mà nâng niu, khi kết thúc cũng cho cô không ít.
Phụ nữ mà Lục Tiêu Ngạn sủng ái nhất định sẽ không bao giờ phải nếm trải đau khổ.
Dù trái tim sắt đá đến đâu cũng không thể thắng nổi sát thủ tình trường như anh ta. Huống chi Doãn Ái chỉ là thiếu nữ mới ra đời, chỉ cần ai đối với cô tốt trong thời gian khốn cùng, cô sẽ mở lòng giao phó cho người đó.
Doãn Ái không phải dễ dãi, anh biết, bởi ngay từ khi anh đề nghị cô cũng không do dự từ chối. Ánh mắt kiên cường đó anh không quên được.
“ Anh có kế hoạch gì sao?”
“ Khu Vân Nam sau 15 cũng đã hoàn thành, Hạ Phủ Văn nếu không thắng cử sẽ điều hành, số tiền của khu này đem lại không ít đâu.”
Lục Tiêu Ngạn bỏ lửng, Doãn Ái như đã hiểu kế hoạch của anh ta, cô bổ sung thêm.
“ Anh muốn ông ta vừa không đắc cử vừa mất trắng cả khu Vân Nam?”
“ Thông minh như vậy, tôi nói em về Bác Á làm việc em còn không nghe. Khu Vân Nam bị đình trệ 15 năm là do có một hộ gia đình không chịu chuyển đi, họ biệt tăm biệt tích, theo quy định của thành phố thì 10 năm sau nếu gia đình đó vẫn không xuất hiện sẽ tự động phá hủy.”
Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái thay đổi sắc mặt, anh hơi nhíu mày, xem ra Hạ Phủ Văn chắc chắn gây ra tội gì với cô trong quá khứ rồi, nếu không Doãn Ái cũng không nhúng tay sâu như thế.
“ Phó Nhậm là luật sư của Bác Á sao?”
“ Phải, là luật sư riêng của công ty.”
Doãn Ái ồ một cái, hóa ra đây là lý do Bạch Nhạc muốn đến Doãn Ái thực tập như vậy, hóa ra người yêu cô ấy là luật sư ở đây, yêu đương công sở sao, cũng khá lãng mạn.
Đúng như Lục Tiêu Ngạn nói, Dịch Hạo không hề tiết lộ chuyện liên quan Hạ Phủ Văn, Hạ gia cũng nhẹ nhõm không ít. Hôn lễ được tổ chức, cánh nhà báo tốn không ít mực viết về chuyện tình thanh mai trúc mã của hai người.
Một bên là kim tử của Dịch gia, một bên là con gái cưng của nghị sĩ Hạ, tất cả khách mời đều là nhân vật tiếng tăm, hôn lễ cũng được tổ chức ở khách sạn Angel bậc nhất, ngay lúc mùa đông lạnh giá, hoa mẫu đơn tím nhạt nở rộ, in hằn trên nền tuyết trắng.
Hạ Tiêu Liên mặc váy cưới mùa đông, sang trọng lại ấm áp, hoàn toàn ra dáng phu phân nhà quyền quý.