Doãn Ái lảng tránh, cô đưa tay xua xua ý chỉ không có gì, không ngờ Lục Tiêu Ngạn lại bắt lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh còn hơn gió Bắc ngoài kia.
Vết hằn này do cà vạt để lại, Lục Tiêu Ngạn liếc mắt liền có thể nhận ra.
“ Nói, cô câm rồi sao?”
Cái áo khoác này không phải của cô, Lục Tiêu Ngạn lại càng nghi ngờ. Trong lòng anh tự nhiên lại xuất hiện một nỗi sợ không rõ ràng, ngay sau đó liền bị anh gạt sang một bên.
“ Tôi gây gổ với khách hàng, bị họ đánh một cái…”
Doãn Ái muốn che giấu, đây là việc riêng của cô, nói ra Lục Tiêu Ngạn nhất định sẽ cười nhạo, cô đã đủ ê chề lắm rồi, không muốn nghe thêm anh ta độc miệng nữa.
“ Cô không thấy mình nói dối rất buồn cười sao? Còn có thể loại khách hàng nào trói tay cô, trừ khi cô ngu ngốc bị gã yêu râu xanh nào đạo mạo.”
Người đàn ông không nhân nhượng vạch trần cô, Doãn Ái không bao biện được, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nghẹn giọng nói ra.
“ Là Dịch Phàm.”
Lục Tiêu Ngạn cũng không dám tin vào tai mình, Dịch Phàm luôn miệng nói yêu, không ngờ lại dám xuống tay đánh cô, đến anh còn chưa bao giờ làm thế.
“ Hắn ta dám cưỡng hiếp cô?”
Tâm tình Doãn Ái không tốt, người này lại hỏi những câu bóc tách nỗi đau của cô, đem muối chà xát thật mạnh vào.
“ Nếu tôi nói anh ta đụng vào tôi rồi thì anh sẽ thả tôi đi đúng không?”
“ Em khéo tưởng tượng thật đấy.”
Lục Tiêu Ngạn khởi động xe, tiếng động cơ nhẹ nhàng rời đi, tốc đọ cũng rất vừa phải.
“ Đi đâu vậy?”
“ Tôi đương nhiên đưa em về nhà.”
Lục Tiêu Ngạn nói đưa cô về nhà, Doãn Ái đột nhiên rất muốn khóc, trong đáy lòng cô vẫn luôn muốn có nơi để về, không ngờ một ngày nó lại là Lục Bảo Kính, nơi đó từ khi nào lại biến thành nơi ở của cô chứ.
Căn phòng rộng rãi lại được bày trí tối giản, trên tường có treo một bức tranh thủy mặc rất lớn, tiện nghi đầy đủ vô cùng. Lục Bảo Kính đúng là thiên đường chốn nhân gian, đẹp động lòng người.
“ Mau đi tắm đi, tôi gọi Tử Tiêu đến khám cho em.”
Doãn Ái rất nhanh đã tắm xong, cả người cô nóng bừng, vừa rồi do mặc áo mỏng lại ngồi ngoài trời lâu, chưa gì đã biến thành cảm cúm. Cô chui vào trong chăn, Lục Tiêu Ngạn thấy Tử Tiêu đến liền dựng cô dậy, nhẹ nhàng vô cùng.
“ Lục Tiêu Ngạn, mẹ nó, kiếp trước tôi đúng là mắc nợ với phụ nữ, các anh tại sao lúc vui vẻ không gọi tôi tới, cứ đến lúc có việc mới nhớ còn người bạn này sao?”
Tử Tiêu vừa phẫu thuật xong liền bị triệu hồi, các anh ở đây vừa bao gồm Lục Tiêu Ngạn, Cố Viên Long, còn có cả Lộc Phàm. Lục Tiêu Ngạn ậm ừ rồi để Tử Tiêu khám cho Doãn Ái.
Tưởng cô chỉ bị sốt nhẹ, ai ngờ lên đến 39 độ. Tử Tiêu đưa thuốc rồi dặn dò vài câu, dù không phải đến bệnh viện ngay lập tức nhưng vẫn phải theo dõi cẩn thận.
“ Lần đầu tiên tôi thấy cậu gọi khám cho phụ nữ, cẩn thận
đây là tình kiếp à.”
“ Linh tinh, cậu bớt nói vài lời.”
Lục Tiêu Ngạn không dịu dàng với ai như vậy bao giờ, trong mắt Tử Tiêu, anh ta luôn là người tỉnh táo nhất, chơi đùa chính là chơi đùa, không có chuyện nhập nhằng ở giữa.
“ Đừng quên Long cũng vì một người con gái.”
“ Tôi không giống cậu ta.” Lục Tiêu Ngạn nói chắc nịch, anh cũng quên mất trước đây Cố Viên Long chắc chắn như thế nào.
“ À đúng rồi, sau lưng va phải vật cứng bị bầm rồi, tôi nhìn thấy cũng không nhẹ đâu, một phần cảm cúm cũng là do nó gây ra đấy, cô gái này không thấy đau sao.”
Lục Tiêu Ngạn trầm ngâm một chút rồi tiễn Tử Tiêu về. Lưng có vết bầm, có lẽ Doãn Ái không cảm nhận được gì, là do anh quá đa nghi chăng.
Thuốc ngấm vào Doãn Ái ngủ rất nhanh, ngủ đến mê man, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trọn trong lồng ngực Lục Tiêu Ngạn, cả người chỉ mặc đồ lót. Cô giận run người, lúc này mà anh ta cũng không tha cho cô, tên không bằng cầm thú.
“ Tỉnh rồi sao, thấy đỡ mỏi chưa?”
Lục Tiêu Ngạn hay dậy sớm, lúc anh mở mắt Doãn Ái vẫn ngủ, anh nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp của cô, quả thật quá hút hồn, chưa phát triển hết đã đẹp như vậy, lúc nở rộ chắc chắn sẽ mê hoặc biết bao đàn ông.
Lục Tiêu Ngạn ôm cô lại gần, tay anh cố tình ấn mạnh vào vết bầm ở lưng Doãn Ái, thấy cô không tỏ ra biểu hiện gì, lúc này anh mới càng thêm chắc chắn.
Lưng Doãn Ái không có cảm giác gì hết, dường như bị tê liệt vậy.
“ Hôm qua hắn ta dám làm thế với em sao? Tên này quá khốn nạn.”
“ Anh và anh ta cũng giống nhau.”
“ Lần trước em nói hắn không giống tôi, em thay đổi nhanh thật đấy.”
Lục Tiêu Ngạn cố tình trêu đùa, ánh mắt đầy ý cười nhìn vẻ khó xử của Doãn Ái.
“ Cho em sáng mắt, đừng nhìn đàn ông qua cách anh ta đối xử, khi lên giường đều thành cầm thú cả thôi, có khác cũng chỉ là hắn ta mặc bao nhiêu lớp áo để che đi bộ lông thú.”
“ Anh như đang nói bản thân vậy.”
“ Không giấu gì em, áo tôi mặc rất mỏng, chỉ cần em chạm vào là rách, tôi cũng không đạo mạo quân tử, mỗi đêm đều hung hăng muốn em.”
Doãn Ái cứng miệng, Lục Tiêu Ngạn bên ngoài là thương nhân thành đạt, dáng vẻ phong tình, giơ tay nhấc chân cũng như hoàng thân quốc thích, trên giường lại vô cùng lưu manh, cứ như hai người khác nhau.
“ Nói đi, hôm qua hắn ta chạm vào em chưa?”
“ Anh ta nói muốn kết hôn với tôi, chỉ khi tôi có thai Dịch gia mới chấp thuận, anh ta đang say nên làm càn…”
Lục Tiêu Ngạn có giận dữ, chỉ là anh ta che giấu rất kĩ, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Chính Doãn Ái còn nghĩ mình nhìn nhầm. Cô nhìn đồng hồ, sắp vào tiết rồi mà cô vẫn chưa thay đồ, Doãn Ái đẩy Lục Tiêu Ngạn ra, lật đật đứng dậy.
“ Đi đâu đấy?”
“ Tôi có tiết sáng nay.”
“ Tôi xin nghỉ giúp em rồi, nghỉ một hôm cũng không sao.”
Doãn Ái ngờ vực, giáo sư Lý khó tính nhất trường cô, dù Doãn Ái có nổi bật ông cũng tìm đủ mọi cách chèn ép, hệt như ông lão khó ở.
“ Anh làm thế nào…”
“ Tôi nói được là được, ông ta dám cãi sao.”
Có tiền thật tốt, khó trách được tại sao nhiều cô gái muốn đi theo anh ta đến vậy.