Doãn Ái tròn mắt nhìn, cô không tin lời này mà Dịch Phàm cũng nói ra được, thời gian thật sự khiến con người thay đổi nhiều đến mức này sao.
“ Anh say rồi, mau về nhà đi,…”
Dịch Phàm thấy cô chần chừ, anh giữ chặt lấy tay của Doãn Ái, hành động không còn nhẹ nhàng nữa, một lần muốn ép buộc cô.
“ Anh không tin em hết yêu anh, Doãn Ái, lần đầu của em cũng cho anh, bây giờ anh muốn chịu trách nhiệm, anh muốn kết hôn với em…”
“ Dịch Phàm, buông tôi ra, anh say lắm rồi.”
Doãn Ái bị kéo vào trong khách sạn gần đó, cô sợ đến xanh mặt, sức của cô bình thường đã chẳng thể so được với Dịch Phàm, bây giờ anh lại đang say, lực còn mạnh hơn.
“ Anh không say, chỉ cần em mang thai cháu của Dịch gia, anh không tin họ không chấp nhận em.”
Dịch Phàm không cho cô đường thoát, trực tiếp bế xốc cô lên, cửa phòng bị đạp ra, Doãn Ái cứ thế bị ném lên giường. Dịch Phàm đóng cửa lại, chặn đường ra của cô, cà vạt anh cũng nới lỏng ra.
Doãn Ái lần đầu sợ hãi như vậy, còn sợ hơn cả lúc Lục Tiêu Ngạn ép buộc cô, cô liều mình giãy dụa, chỉ mong anh tỉnh táo lại thả cô ra. Dịch Phàm bị rượu làm cho mờ mắt, anh giữ chặt hai tay Doãn Ái, hai chân kẹp chặt người cô.
“ Tiểu Ái, em lên giường với Lục Tiêu Ngạn rồi đúng không? Tại sao em không đợi anh, tại sao chứ, anh cũng có thể tìm người hiến tủy phù hợp, anh cũng có thể cho em công việc tốt, cũng có thể cứu em ra khỏi nhà giam, tẩy trắng tội cho em…”
Doãn Ái không muốn nghe nữa, hóa ra trong mắt anh, cô là loại người này. Anh nói tin cô, chỉ là nói dối.
“ Anh điên rồi, anh có biết mình đang làm gì không? Năm đó tôi và anh chưa từng phát sinh quan hệ, anh không cần phải tìm cớ…”
Dịch Phàm không tin vào tai mình, vậy là anh để lỡ cô rồi sao, để lỡ cô rơi vào tay Lục Tiêu Ngạn, khuất khỏi tầm tay anh rồi sao.
“ Doãn Ái, cho anh…”
Cô cắn vào vai Dịch Phàm, thấy anh ta vẫn không bỏ ra, cái áo khoác duy nhất trên người cô cũng bị cởi ra, áo dài mỏng bên trong không thể đủ ấm.
“ Bỏ ra, tôi không muốn sinh con cho anh, chúng ta kết thúc rồi, tôi cũng không muốn lấy anh….”
“ Lục Tiêu Ngạn được còn anh thì không, em thay lòng rồi Doãn Ái,…”
Cô thay lòng, là ai thay đổi đây, nếu năm đó anh ở lại cùng cô, có phải mọi chuyện sẽ không tồi tệ như vậy không.
“ Tôi không muốn, bỏ tôi ra, Dịch Phàm, tôi không muốn cùng anh…”
Chát…
Doãn Ái cảm thấy thời gian như ngưng lại, mọi tế bào trong cơ thể đều ngừng hoạt động, mùi máu tanh ở khóe miệng dâng lên đầy chua chát, mà cô chỉ có thể tròn mắt nhìn.
Dịch Phàm đánh cô, lần đầu tiên cô thấy sợ như vậy.
“ Tiểu Ái, anh….”
Dịch Phàm thả Doãn Ái ra, bản thân như tỉnh táo hoàn toàn, bàn tay anh vẫn còn run run, nóng đến ghê người. Doãn Ái chạy rất nhanh, Dịch Phàm ngồi một mình trong phòng.
Anh rốt cuộc vừa làm trò gì vậy, anh biết Doãn Ái rất ghét bạo lực, từ nhỏ cô thường xuyên bị ba đánh, khi hai người quen nhau điều cấm kị đầu tiên chính là ra tay đánh đối phương, vậy mà hôm nay anh định cưỡng bức cô, còn ra tay đánh cô.
Doãn Ái không kịp mặc áo khoác, cả người cô run rẩy ngồi ở trạm xe bus, hai tay bưng mặt khóc. Cảm giác nóng rát vẫn còn đó, khóe miệng vẫn tanh mùi máu, cô bật khóc thành tiếng, nước mắt như chân châu rơi xuống, đau lòng đến tột độ.
Vừa tủi nhục vừa xót xa, tại sao lại đối xử với cô như thế.
Dịch Phàm biết quá khứ của cô, tại sao anh vẫn có thể xuống tay, đây là người cô yêu sao, đây là người từng mang đến cảm giác ấm áp cho cô sao.
Tại sao lại biến thành như vậy.
“ Bạch Nhạc, cậu đến đón mình được không…”
Khi Bạch Nhạc đến, Doãn Ái ngồi im lặng ở bến xe bus, cô độc lẻ loi, ánh mắt vô hồn đỏ ửng, một bên mặt còn in dấu vết bàn tay, thê lương vô cùng.
“ Tiểu Ái, ai làm gì cậu, mình đi tìm người đó tính sổ,….”
Doãn Ái nhận lấy áo khoác lông cừu của Bạch Nhạc, dù vậy cô vẫn cứng ngắc, tay chân lạnh toát, lòng cũng không thể ấm lên.
“ Mình muốn về nhà….”
Bạch Nhạc đau lòng đưa cô trở về kí túc, nhà ư, bọn họ làm gì có nhà. Bạch Nhạc thì là trẻ mồ côi, Doãn Ái từ trước đến nay đều không cố định, không phải bệnh viện thì là kí túc, nhà đối với bọn họ là khái niệm xa xỉ.
“ Đi về, đừng khóc nữa, mình sẽ bảo Phó Nhậm kiện người đó, cho hắn vào tù mọt gông.”
Doãn Ái khóc suốt đường về, mắt cô sưng húp, giọng cũng lạc cả đi. Lần đầu tiên cô thích một người, kết quả lại đau đớn như vậy, là do cô không biết thân biết phận trèo cao nên mới ngã đau như thế sao.
Là đáng đời cô đúng không.
Bọn họ trở về khuôn viên kí túc, Bạch Nhạc để cô tự lên trước còn bản thân đi mua thuốc bôi. Doãn Ái ngồi ở ghế đá chờ Bạch Nhạc, vừa rồi lời nói của cô ngu xuẩn đến mức nào, Doãn Ái, mày không có nhà, về đâu chứ.
Chuông điện thoại vang lên, Doãn Ái nhìn dòng số không đề tên, cô liền lập tức tắt đi. Lát sau nó lại kêu, Doãn Ái bất đắc dĩ nhấc máy, đầu dây bên kia không kiên nhẫn to tiếng với cô.
“ Tôi có chút việc, ngày mai tôi sẽ quay lại Lục Bảo Kính…”
“ Ra ngay cho tôi, tôi đứng ở trước kí túc của cô rồi.”
“ Nhưng…”
“ Không nhưng nhị gì hết, tôi nói xuất hiện là xuất hiện, lấy đâu ra lắm lí do thế.”
Lục Tiêu Ngạn nghe giọng cô kì lạ, anh đứng ở đây đợi cô một lúc rồi, Doãn Ái lúc đi vào cũng không nhận ra xe anh, người con gái đầu gỗ này, cái gì cũng không để ý.
Một lúc sau Doãn Ái mới xuất hiện, cô rửa mặt rồi vẫn không thể tẩy đi vết trên mặt. Doãn Ái là con gái, cô đương nhiên không muốn lúc mình xấu xí nhất bị người ta nhìn thấy, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Trong xe, hai người họ gần nhau, Lục Tiêu Ngạn ngửi thấy mùi trên áo Doãn Ái có hơi lạ, anh lúc này mới thấy cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không chịu đóng cửa lại, gió lạnh cứ thế ùa vào.
“ Doãn Ái, ai đánh cô?”
Ánh mắt anh hung ác quét qua nửa mặt in cả dấu tay, khóe miệng còn có máu đã khô, nhìn khó chịu vô cùng.
“ Nói.”