Lục Tiêu Ngạn không cho cô một chút tình nguyện nào, quần bò bị anh ta kéo xuống, thoáng chốc cái áo bông của cô cũng bị cởi ra, để lộ mảng da thịt trắng trẻo.
Doãn Ái khóc, dù không tạo thành tiếng nhưng nước mắt vẫn vô lực rơi xuống, dù cô có kiềm xuống thế nào cũng vậy, trong lòng cô, Lục Tiêu Ngạn với cầm thú cũng chẳng khác nhau là bao, có khác cũng chỉ là anh ta mang lớp da người.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi không muốn, anh tha cho tôi đi…”
“ Em bỏ ngay cái ý quay lại với Dịch Phàm đi, để tôi nhắc cho em nhớ, nếu không phải hắn ta vẫn nghĩ rằng lần đầu tiên của em là cho hắn, còn có mối quan hệ của chúng ta, tôi đảm bảo hắn ta cũng sẽ vứt bỏ em thôi.”
Lục Tiêu Ngạn rất tàn nhẫn, lời nói hay hành động đều lột trần nỗi đau của Doãn Ái phơi ra ngoài sáng. Động tác của anh ta cũng khẩn trương hơn, mạnh mẽ tiến vào từ phía sau.
Doãn Ái đau đến khó thở, cảm giác phía dưới sắp không chịu được mà rách ra, hai tay cô bấu chặt vào ga giường, cố gặng chịu đựng cơn đau qua đi. Thật không hiểu sao có người thích loại chuyện này, chỉ toàn đau đớn, có gì vui vẻ chứ.
“ Hỏng rồi sao?”
Lục Tiêu Ngạn rút ra, cô nghĩ mọi chuyện đã xong, ai ngờ anh ta lại một lần nữa tiến vào, từng đợt từng đợt một, khoái cảm mà anh ta thu được lại dựa trên nỗi đau của cô.
Lục Tiêu Ngạn muốn tìm được điểm mẫn cảm trên lưng Doãn Ái, vì lưng có rất nhiều dây thần kinh, nhưng ai làm cách nào cũng không tìm được, cô vẫn cứng đờ.
“ Không cần cắn môi, kêu lên cho tôi nghe, giọng của em quả thực rất êm tai…”
Tay anh ta đưa đến bóp lấy khóe miệng cô, âm thanh trong cổ họng như được giải phóng, tiếng kêu vụn vặt bật ra. Không chỉ là tiếng kêu đau đớn mà còn là tiếng khóc nấc nghẹn ngào, mắt bị nước mắt rửa sạch, trong veo mê người.
“ Dáng vẻ này đúng là trời sinh mê hoặc đàn ông, tôi thiết nghĩ Dịch Phàm cũng chỉ lưu luyến khuôn mặt này của em thôi, tình yêu gì đó sớm bị ném ra đằng sau rồi.”
Yêu, nực cười, Lục Tiêu Ngạn chưa từng yêu, cũng không nhìn ra được tình yêu của hai người họ.
Doãn Ái mặc kệ anh ta đụng chạm, cô cảm thấy tương lai như ngày càng mờ mịt, ngày sáng lạn mà cô hướng tới cũng xa dần.
Cuộc đời Doãn Ái như định sẵn là chuỗi bi thảm, gặp được Dịch Phàm chỉ là ánh sáng nhất thời của niên thiếu, ánh sáng vụt tắt, cô lại chìm vào bùn lầy.
Căn phòng đầy vết hỗn loạn, Doãn Ái ngồi sát vào thành giường, cái chăn mỏng che hời hợt trên cơ thể cô, mái tóc dài mềm mượt ôm lấy cơ thể, ánh mắt đầy thù hận.
“ Anh nên bỏ mặc tôi ở trong tù thì tốt hơn.”
Lục Tiêu Ngạn vừa đạt được mục đích, không vì lời nói này của cô mà tức giận, ngược lại còn cười, đem mái tóc dài của Doãn Ái hất về phía sau.
Mỗi lần làm tình với Doãn Ái quả thật khó khăn, cảm giác lăng trì người khác, nhưng anh ta vẫn không đành lòng để người đàn ông khác nếm thử.
“ Dì Mai của em đến cầu xin tôi, nói em đồng ý đáp ứng tôi, nếu không phải cơ thể của em tôi làm bao lần cũng không chán, em nghĩ tôi sẽ cứu em ra.”
Lục Tiêu Ngạn sẽ không làm gì bất lợi cho mình, chừng nào anh ta chán ghét cô, dù cô có quỳ xuống cầu xin anh ta cũng chẳng thèm nhìn, còn cảm thấy phiền chán.
“ Tiểu Ái, nếu em chưa chết tâm hoàn toàn, tôi sẽ cho em một bất ngờ lớn, nếu em vẫn còn lưu luyến hắn ta, tôi chỉ còn cách giết chết hắn.”
Chỉ có người chết mới bị lãng quên, đó là bài học trong khu quân sự, bài học đẫm máu. Doãn Ái tròn mắt nhìn người đàn ông độc ác trước mặt, cô sợ đến tái nhợt, tay cũng rịn ra mồ hôi lạnh.
“ Anh đến tột cùng là ai?”
“ Biết nhiều không tốt, về sau cũng đừng hỏi câu này.”
Xuất thân của Lục Tiêu Ngạn không đơn giản, nhưng cô không biết gì về anh ta.
……..
Dịch gia đã rất gấp rút thúc giục Dịch Phàm kết hôn với Hạ Tiểu Liên. Hạ Phủ Văn đang tranh cử, khả năng thắng rất cao, nếu hai nhà liên kết sẽ củng cố thêm vị trí của ông ta, hơn nữa, Dịch gia giàu có như thế, đứa con gái này của ông cũng sẽ đem về lợi không nhỏ.
“ Ba, Dịch Phàm muốn bài trừ hôn ước, anh ấy nhất định vẫn vương vấn Doãn Ái.”. truyện tiên hiệp hay
Hạ Phủ Văn chỉ có một đứa con gái, hiển nhiên không để con chịu thiệt thòi.
“ Nó muốn cũng không được, bây giờ con bé đó đi theo Lục Tiêu Ngạn, Dịch Phàm còn muốn nó sao? Còn con nữa, năm đó ngu ngốc, dám lừa gạt cả Dịch gia, nếu không phải ta ngăn chặn thì giờ này đến móng chân cũng không bước vào được nhà họ Dịch.”
Nhiều lúc ông suy nghĩ, Hạ Tiểu Liên có thể thông minh hơn một chút được không, toàn làm mà không chịu suy nghĩ, hậu quả đều do mình ông thu dọn.
“ Ba, lúc đó con chỉ nghĩ để Doãn Ái làm chủ mưu lừa Dịch Phàm lên giường anh ấy sẽ ghét bỏ cô ta, không ngờ anh ấy lại vì chuyện này mà mãi không bước tiếp, nếu biết vậy con cũng không thèm làm.”
Năm đó, một tay Hạ Tiểu Liên sắp xếp mọi thứ, vết lạc hồng trên giường cũng là máu của cô ta, không ngờ hiệu quả bất ngờ, Dịch Phàm cũng nghi ngờ Doãn Ái. Chỉ là không nghĩ đến, anh áy náy muốn bù đắp đến tận bây giờ.
Chuyện Doãn Ái bị đuổi học cũng do Hạ Phủ văn sắp xếp, đuổi Doãn Ái đi càng xa càng tốt, không ngờ cô vẫn quay lại Tam Châu, một lần nữa cản trở.
……..
Sau đêm hôm đó, Lục Tiêu Ngạn không về Lục Bảo Kính nữa, Doãn Ái lần này gặp lại Dịch Phàm trong khi anh đang say khướt, nhếch nhác dưới ánh đèn cam trên quảng trường vắng tanh.
“ Tiểu Ái, anh sắp phải kết hôn với Hạ Tiểu Liên, anh không muốn, là anh bị ép…”
Anh đang say, nhưng là càng say càng tỉnh, dù phản đối thế nào cũng không có biện pháp, anh thấy gánh vác gia đình bằng cách này quá nặng nề.
“ Anh nói với tôi làm gì?”
Tính cách Doãn Ái mạnh mẽ, cô không còn yêu anh sẽ không quan tâm đến chuyện của anh, là kiểu người có thể cầm lên được cũng có thể buông bỏ được, Dịch Phàm về nước, biết được cô chẳng thể một lần nữa yêu anh, trái tim như bị bóp chặt.
“ Chỉ cần em có thai, Dịch gia nhất định sẽ đồng ý cưới em, Doãn Ái, anh yêu em, anh không muốn cùng người khác kết hôn…”