Án Phó Tránh nhận hối lộ, bởi vì Hình bộ cùng Đại Lý Tự đều tham gia, nhân thủ khắp nơi tách ra rồi lại gộp vào, cuối cùng lại do khẩu cung của các nhân chứng không đồng nhất, chứng cớ tán loạn nên không giải quyết được gì. Có điều trên đầu Phó Tránh nhiều ra năm vạn lượng bạc trắng là chuyện thật sự tồn tại, bút tích thu lớn không rõ ràng như vậy đủ để về sau bị lên án hồi lâu.
Số lượng bạc không nhỏ, nên phạt nặng phạt nhẹ hay không phạt đây? Hình bộ thân làm chủ thẩm không biết phải làm sao. Hình bộ Thượng thư trải qua một trận trầm tư, trí tuệ siêu phàm đá vấn đề nan giải này về cho hoàng đế bệ hạ. Mặc dù trong ánh mắt của hắn và phần đông quan viên nhìn coi, thì dù bệ hạ có phạt Phụ chính, đại khái cũng chỉ là hình thức, nửa năm bổng lộc là xong.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Môn Hạ Tỉnh đem thánh chỉ đóng dấu son của Sầm Duệ phát xuống lục bộ, nội dung trong thánh chỉ rất ngắn gọn: Phụ chính đại nhân của các khanh bệnh cũ tái phát, trẫm đặc ban thưởng tới Thiên Đô, ở trong Thanh Tuyền cung tĩnh dưỡng, về sau người đứng đầu bách quan là Tả Hữu nhị Tướng, các khanh phải biết kính cẩn vâng lời.
Bách quan nghiền ngẫm một lần lại thêm một lần, bọn họ chưa bao giờ nghe nói Phụ chính có bệnh, mà nay thánh chỉ cũng không nói rõ khi nào Phó Tránh trở về. Ấy, cái này không phải để Phụ chính nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rõ ràng lần này bệ hạ giận án hối lộ, lại ngại về mặt tình cảm, không thể trực tiếp định tội Phó đại nhân, liền tìm cớ tước quyền của hắn, đuổi tới Thiên Đô tự sinh tự diệt.
Từ Sư và Tạ Dung cùng quỳ gối trước bách quan nghe ý chỉ, sau khi hai người đứng lên liếc mắt nhìn nhau một cái, Tạ Dung dẫn đầu mở miệng: "Nghe nói Kinh Dung phường trong kinh mới điều chế được vị trà mới, nếu Tả Tướng đại nhân không vội diện thánh giá thì..."
Từ tướng chắp hai tay ra sau lưng, nói với giọng lão thần: "Hôm nay bổn tướng cùng với Thượng Thư đại nhân có hẹn, ngày khác sẽ cùng Hữu Tướng phẩm trà tâm tình." Hừ, đừng tưởng bổn tướng gia không hiểu ngươi là người Phụ chính đại nhân đặc biệt nâng lên để làm ta ngột ngạt!
Tạ Dung nở nụ cười, không cưỡng cầu nữa.
Ngày ấy Phó Tránh rời đi, mưa xuân tí tách giăng khắp nơi. Nước hồ trong hậu uyển của Dưỡng Tâm Điện lăn tăn từng vòng gợn sóng, cá chép gấm bơi tới sát bờ hồ sen, nhìn Phó Tránh đang bung dù chăm chú nhìn chúng nó, nhả bọt nước trắng xoá. Thư đồng bên cạnh nói: "Đại nhân muốn đem mấy con cá chép này đi sao?"
Phó Tránh thả xuống hồ nốt chỗ thức ăn cuối cùng trong bát, thu tay áo: "Không cần." Hình như Sầm Duệ rất thích chúng nó, hắn không ở đây, giữ lại bồi nàng cũng tốt.
Những con cá chép béo múp nếu có chút linh tính, thì khi nghe được tiếng lòng của Phó Tránh nhất định sẽ gào khóc, chủ nhân! Con thỏ trắng mà vừa thấy chúng thì hai mắt lập tức tỏa sáng kia rất thích ăn chúng thì mới đúng hơn đấy!!
Để tránh nhóm quan viên đưa tiễn, Phó Tránh chọn canh giờ lục bộ bận rộn nhất trong ngày để ly kinh, có Ngự sử đài và Tạ Dung nhìn chằm chằm, không ai dám tạm rời cương vị công tác. Hắn cô độc một mình tới kinh thành, thì nay cũng tự cô độc mà đi, chỉ có điều lòng hắn không thanh tịnh như khi mới tới, không hề vướng bận...
Nghiêng cán ô, hắn nhìn về phía Ngự Thư phòng đèn đuốc sáng trưng, từ lúc đó đến nay, Sầm Duệ chưa từng xuất hiện nữa.
Mưa dầm tầm tã, dù có đèn cung đình cũng thấy tối tăm, cô lãnh.
Lai Hỉ ôm khay gỗ nước sơn trà tựa vào góc tường ngủ gật, Phó Tránh đến gần cũng không tỉnh lại. Cánh cửa "y nha" một tiếng mở ra, Từ Tri Mẫn chau mày, đang cầm chén canh không mảy may xê dịch đi ra, vừa thấy Phó Tránh thì bị doạ, nhìn vào phía trong thư phòng, hạ giọng nói: "Tâm tình của bệ hạ không tốt, Phụ chính đại nhân tới xem đi."
Trong thư phòng không thắp đèn, xung quanh tối đen, trên long án có bóng người mơ hồ.
Mấy ngày hôm nay, Sầm Duệ thật sự mệt không chịu nổi, Phó Tránh buông tay mặc kệ mọi chuyện, tất cả tấu chương của bách quan đều đổ dồn lên người nàng. Ban ngày thì lục bộ thay phiên oanh tạc, ban đêm thì chỉ cần nhắm mắt, đều sẽ thấy hình ảnh Phó Tránh quỳ gối trước mặt nàng, từng câu từng chữ như kim châm vào đầu. Từng đêm hỗn độn cứ thế trôi qua, cuối cùng nàng đứng trong bóng đêm vô biên vô hạn, yên tĩnh tới mức sợ hãi. Phía trước có bóng người đang đi, tuy là đưa lưng về phía nàng, nhưng trong lòng lại khẳng định người đó là Phó Tránh. Nàng muốn giữ hắn lại, bảo hắn chờ nàng cùng đi, nhưng hai chân như bị cắm đinh trên mặt đất, không sao dứt ra được, cho dù nàng có gào khản cổ, Phó Tránh vẫn mắt điếc tai ngơ, càng đi càng xa...
Phó Tránh xoay người lấy chăn mỏng, cẩn thận phủ lên vai nàng, mệt thì nên về tẩm điện ngủ, ngủ ở đây, lát nữa tỉnh lại lại oán giận đau cứng cổ. Khi rút tấu chương trong tay nàng ra, hô hấp nhẹ nhàng của Sầm Duệ đột nhiên phập phồng, năm ngón tay túm chặt không buông, Phó Tránh sửng sốt, nghĩ muốn đánh thức nàng. Đã thấy chóp mũi nàng thấm mồ hôi, chíu chặt mi tâm, hình như gặp ác mộng.
Cúi sát người xuống xem, khuôn mặt nhỏ nhắn nửa chìm trong tay áo đã vương hai hàng nước mắt, quanh mắt đỏ một vòng, nhìn ra được ban nãy mới khóc. Trong lòng Phó Tránh hỗn độn tê rần, tuy tính tình của Sầm Duệ yếu ớt, nhưng không dễ khóc, một lần duy nhất là khi Long Tố Tố chết mới ôm hắn khóc rất ngoan một hồi.
Nhẹ nhàng gạt lệ trên khoé mắt nàng, ngón tay dừng ở cằm nàng, hơi nâng lên. Phó Tránh khẽ hôn lên mi tâm của Sầm Duệ, đôi môi mang theo vài phần lưu luyến vuốt ve, trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dài...
Trong lòng nàng không bỏ được, nhưng nàng có biết, hắn càng không bỏ được hơn.
Sầm Duệ cảm giác ngủ rất tốt, vì khi tất cả cảnh trong mơ qua đi, nàng lại ngủ thật sâu. Lúc bừng tỉnh, mưa đã tan, ánh sáng mỏng manh ló ra sau mây mù, trong thư phòng bớt đi vài phần tối tăm.
Đau! Xoa cái cổ nhức mỏi, giọng không có sức gọi Lai Hỉ vào: "Giờ nào rồi?"
Hai mắt Lai Hỉ công công cũng nhập nhèm mờ sương, không chắc nói: "Giờ Tỵ đi." Âm thầm khó hiểu, vừa rồi có phải có ai tới không nhỉ?
"Leng keng" Tiếng đồ vật rơi trên gỗ lim, Sầm Duệ bỗng nhiên nói: "Chuẩn bị xe!"
Lai Hỉ lập tức hiểu ý của Sầm Duệ, thật cẩn thận nói: "Bệ hạ, có lẽ lúc này Phụ chính đã ra khỏi thành rồi, không đuổi kịp đâu."
"Vậy sao..." Sầm Duệ ảm đạm gục đầu xuống.
Phó Tránh chắc chắn đã ly kinh, một con ngựa một chiếc xe cô đơn đi trên quan đạo. Đi tới bờ sông Ngô, Phó Tránh bảo thư đồng dừng xe lại.
Thư đồng vội vàng ghìm cương ngựa, nói: "Đại nhân, ngài quên cái gì sao?"
Phó Tránh vén màn xe lên, nhìn về phía hoàng thành lầu gác nguy nga nhưng mơ hồ xa xa, hồi lâu, nói: "Đi thôi."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Việc "Phụ chính bị đuổi tới Thiên Đô" chiếm vị trí tiêu điểm của dư luận Cung quốc suốt mấy tháng sau, tới tận cái đêm "Vân Huy tướng quân chiến thắng người Thát Đát, khải hoàn trở về" mới thay thế trở thành tin tức nóng hổi.
Trải qua một năm chiến tranh, vượt mọi khó khăn gian khổ, hai thống soái Ngụy Trường Yên cùng Chúc Bá Phù đồng tâm hiệp lực, đánh bại Đồ Khả Tư Hãn. Không chỉ đoạt lại một số thành từ tay Bắc Cương, còn mang về vị công chúa thảo nguyên duy nhất đi hoà thân tới Cung quốc từ trước tới nay.
Các cô nương kinh thành sau khi nghe nửa đoạn tin tức đầu tiên, trong lòng như có nai con nhảy loạn, "Ôi chao! Ngụy tướng quân trở về, đưa túi thơm hay là đưa khăn tay mới tốt đây?"; Sau khi nghe được nửa đoạn tin tức còn lại, cõi lòng ngập tràn xuân sắc lập tức hóa thành sát khí sắc bén: "Ta nhổ vào! Đồ dã man tử, dám tranh Ngụy tướng quân với chúng ta!"
Để tỏ vẻ coi trọng tướng sĩ tam quân, Sầm Duệ đích thân dẫn văn võ bá quan ra khỏi thành mười dặm đón chào. Ngự liễn đi ra từ Kim Quang Môn, đứng giữa hàng cờ quạt rực rỡ, bức rèm chậm rãi được cuốn lên, trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi tiếng ồn ào, tiếng nói chuyện đều biến mất, chỉ còn lại tiếng vó ngựa nhịp nhàng to dần phi lại gần.
Quân đội ngay ngắn có trật tự dừng trước cửa thành hơn một dặm, phía trước ngự mã có một người siết cương ngựa trong tay, lặng lẽ cười: "Đánh bao nhiêu trận cũng không sao, lần này ngược lại lại thấy khẩn trương. Có phải không, Trường Yên?"
Song song đó, tướng quân mặc giáp bạc nhìn ngự liễn màu vàng sáng xa xa trước mắt, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: "Cận hương tình khiếp*." Sống ở biên cương một năm, tất cả quý khí và sự kiêu căng của hắn đã được thu liễm. Nếu nói một năm trước Ngụy Trường Yên là bảo đao cất trong vỏ, thì nay chuôi bảo đao này đã phá vỏ, mài dũa mũi nhọn để tung hoành sa trường.
*Cận hương tình khiếp: Người xa quê lâu ngày trở về sẽ thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Dây cương căng lên, con ngựa đỏ hí vang, Ngụy Trường Yên giục ngựa vung roi chạy thẳng về phía trước, dưới con mắt kinh hãi của bách quan, ghìm ngựa đứng cách ngự liễn một trượng.
Mành vàng cuốn lên một nửa, có thể nhìn thấy vạt áo long văn, tiếng cười khẽ truyền theo gió: "Diện thánh còn không xuống ngựa, Vân Huy tướng quân muốn lát nữa trẫm trị ngươi tội đại bất kính hay sao?"
Ngụy Trường Yên không kìm được tâm tình dâng trào, hít vào thở ra thật sâu, lưu loát xoay người, quỳ một gối xuống mặt đất: "Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, đắc thắng trở về."
Rèm gấm cuốn cao, thân ảnh mặc y phục màu đen ngồi trên ngự liễn, mâu quang tươi sáng: "Nghe nói, ngươi dẫn về cho trẫm một nàng tức phụ?"
"..." Bách quan đều lau mồ hôi, bệ hạ, ngài chú ý một chút, chẳng phải đang định khao tam quân hay sao?
.
Bóng liễu lả lướt, chim yến tước nghiêng cánh quay về, hoàng hôn phủ xuống nặng nề. Khác với phương Bắc xa xôi, trái ngược với kinh thành rầm rộ, phong cảnh tại Thiên Đô - Giang Nam hoàn toàn khác biệt. Không phồn hoa, ồn ào náo động như chốn kinh thành, cuộc sống của dân chúng tại Thiên Đô yên tĩnh mà uyển chuyển hàm xúc, thành liễu kéo bước văn nhân dừng chân, lúc nào cũng có thể thấy sĩ tử uống rượu ngâm thơ trên đầu cầu.
Lại vào cuối xuân của năm, hoa hoè nở rực mười dặm, từng chùm hoa trắng muốt rủ trên đầu tường, Phó Tránh phất cánh hoa rơi trên vai áo, đẩy cửa bước vào.
"Đại nhân, trong kinh có tin đưa tới." Thư đồng cầm văn thư đưa đến trước mặt Phó Tránh.
Lật hai trang, sắc mặt của Phó Tránh vẫn lạnh nhạt, quay đầu đưa cho thư đồng: "Đốt đi."
Thư đồng gãi đầu khó hiểu, ây da? Mỗi lần đại nhân nhận được tin tức của bệ hạ, cả khuôn mặt đều ngậm ý cười, lật xem xong còn gấp lại cẩn thận, sao hôm nay lại nổi giận rồi? Nhìn Phó Tránh đã đi vào trong phòng, thư đồng ngồi xổm bên lò sưởi to gan can đảm mở trang giấy ra, ừm...
"Tháng ba có ngày hội, nay mở đại yến quần thần, tuý ẩm với Thị Trung Lang tới khi trời sáng rõ."
Ôi, lá gan của bệ hạ lớn quá đấy!
"Tiết trời thanh minh, nay cùng Đô Đốc đạp thanh, tế bái Quý phi."
Chậc, bệ hạ đúng là không biết sống chết mà!
Nhìn xuống chút nữa, tiểu thư đồng thở dài, cuộn trang giấy nhét vào lò lửa. Bệ hạ à, ngài nên tự cầu thêm phúc đi...
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, ba năm lướt qua chỉ như cái nháy mắt. Năm Gia Nguyên thứ tư, hoa Diêu Hoàng và Nguỵ Tử ở kinh đô còn nở rộ hơn so với năm ngoái. Hoàng đế Cung quốc vẫn như năm vừa rồi, kiên trì đấu trí so dũng với đám chư vị đại thần khi lâm triều, chẳng qua mấy lời hôm nay khiến trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
"Bệ hạ a! Hoàng tự liên can tới gốc rễ của xã tắc, thật sự người cần nạp phi ạ!"
Nạp cái đầu ngươi ấy! Sầm Duệ túm chặt tấu chương, cười đến mức cả người lẫn vật vô hại, trong nội tâm lại vô cùng muốn túm vị Thượng thư lệnh ỉ ôi nhập nhèm nước mắt kia đi hát hí khúc.
Hữu tướng Tạ Dung chắp tay áo cười tủm tỉm nhìn Thượng thư lệnh, nói: "Sao Thượng thư lệnh lại lao tâm thế, trong hậu cung của bệ hạ không phải đang giữ một vị nương nương tương lai sao?"
Chúng thần im lặng, ngài muốn nói đến cái cô con gái nhỏ chưa tới bảy tuổi của Đồ Khả Tư Hãn kia sao...