Nhất thời Mạnh Tư Duy không biết làm thế nào để đánh giá hành vi của Bùi Thầm.
Nếu cô đoán không lầm, cuộc điện thoại vừa rồi chắc là vị công chúa nhỏ mà Hướng Chính Phi nói với cô.
Mặc dù, nhưng mà cứ kéo đen như vậy có phải là không tốt lắm hay không.
Đắc tội với người ta thì làm sao bây giờ.
Mạnh Tư Duy phồng má, nhưng mà vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Bùi Thầm nghe thấy lời nói của Mạnh Tư Duy, thấy vẻ mặt rối rắm trên mặt cô, vì vậy anh nói: “Kỳ thực tập kết thúc, cho nên không cần liên lạc thêm.”
“Trong cuộc sống riêng tư của anh, anh có quyền từ chối liên hệ với bất kỳ ai.”
“Hơn nữa,” anh hơi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người gần hơn, Bùi Thầm cẩn thận nhìn mắt Mạnh Tư Duy, nói từng lời với cô một cách nghiêm túc: “Anh là bạn trai của em.”
Vì vậy, tại thời điểm này, Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng có cảm giác chân thực về mối quan hệ này.
Bạn trai, của cô.
.................
Mạnh Tư Duy rốt cuộc chịu trả lời tin nhắn của Chung Ý sau khi để Chung Ý bị tin nhắn “Bạn cùng phòng của mình chính là người yêu của mình” làm cho choáng váng.
Nghe Mạnh Tư Duy nói xong, Chung Ý rõ ràng là im lặng.
Trực tiếp chuyển từ cực này sang cực khác.
Cô ấy không thể đánh giá quan hệ này xấu hay tốt, giống như lúc trước cô ấy không thể hiểu tại sao Mạnh Tư Duy lại thích Bùi Thầm đến vậy.
Nhưng có một điều mà cô luôn tin và trong nhiều năm vẫn tin như vậy.
Mạnh Tư Duy dũng cảm hơn cô.
Ngàn lời vạn tiếng, cuối cùng Chung Ý chỉ còn lại một tiếng thở dài, sau đó lại không nhịn được mà gật đầu nói: “Các ngươi, ừm, tiến độ thật là nhanh.”
Mạnh Tư Duy: “Hả?”
Chung Ý: “Mình và Châu Vũ An đính hôn nhưng còn chưa đường đường chính chính sống chung.”
Mạnh Tư Duy: “...”
...............
Bây giờ đã xác định mối quan hệ, đối mặt với việc mẹ cô yêu cầu Tết Trung Thu đưa người bạn cùng phòng cô đơn tiểu Bùi về nhà ăn cơm, dù Mạnh Tư Duy không nói cho mẹ rằng bạn cùng phòng tiểu Bùi đã trở thành bạn trai tiểu Bùi, nhưng mà vẫn tỏ vẻ rằng cô sẽ đưa tiểu Bùi về nhà.
Tiền đề là trong thời gian nghỉ Tết Trung Thu cô không gặp bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào hoặc là phải trực ban.
Trong điện thoại mẹ Mạnh lập tức vui vẻ hỏi lần này cô muốn ăn món gì, tiểu Bùi muốn ăn món gì.
Mạnh Tư Duy cười nói hai món.
Do muốn về quê nên Mạnh Tư Duy theo thói quen là thường mua chút quà mang về quê. Tình cờ là hai hôm nay cô được nghỉ, sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tư Duy bắt đầu lấy chìa khóa chuẩn bị đi ra ngoài.
Bùi Thầm thấy Mạnh Tư Duy có vẻ muốn đi ra ngoài, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Mạnh Tư Duy thay giày ở cửa ra vào, ngẩng đầu lên khi nghe thấy có người hỏi mình.
Bấy giờ cô mới nhận ra rằng mình đã đồng ý nhưng cuối cùng lại quên thông báo cho người trong cuộc.
“Mẹ em muốn em về nhà ăn cơm vào Tết Trung Thu,” Mạnh Tư Duy nói với Bùi Thầm, “Nếu như anh không có những sắp xếp khác... cùng nhau đi không?”
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đang thay giày: “Bây giờ em định đi đâu?”
Mạnh Tư Duy “A” một tiếng: “Em ra ngoài mua chút quà gì đó, đến lúc đó sẽ mang về.”
Vì vậy Bùi Thầm đặt cốc nước trên tay xuống.
“Chờ anh.”
“Cùng nhau đi.”
Mạnh Tư Duy đứng ở cửa chờ Bùi Thầm thay giày.
Một mặt, cô thấy rằng mặc dù đã xác định mối quan hệ nhưng vẫn cần có thời gian để làm quen. Chẳng hạn như trước kia khi cô ra ngoài không cần phải nói với bạn cùng nhà, nhưng có thể phải nói một chút với bạn trai rằng cô đi làm gì. Một mặt cô lại cảm thấy chỉ là tùy tiện đi mua chút quà khi về nhà ăn cơm ngày lễ thôi, còn cần hai người cùng đi với nhau, có phải là chuyện nhỏ hóa to không.
Mạnh Tư Duy: “Ừm, em chỉ tùy tiện mua để mang về nhà thôi, không phải muốn mua mấy món quà đắt tiền long trọng đâu.”
“Mà em vẫn chưa nói quan hệ của chúng ta.” Cô càng nói thì tiếng càng nhỏ, có chút chột dạ.
Bùi Thầm thay giày xong, đứng dậy: “Như vậy thì cũng đi cùng nhau.”
Hai người đặt mục tiêu là khu thương mại gần nhà trọ.
Hôm nay là cuối tuần lại gần đến lễ hội kép (1), người ở khu thương mại rất nhiều, ngã tư đèn xanh đèn đỏ đông nghẹt người, cảnh sát giao thông đang làm việc, thổi còi ở vòng xoay trung tâm. Khi đèn xanh bật sáng, dòng người vây quanh đi đến hướng đối diện.
Lễ hội kép (1): Lễ hội kép ở đây là Tết Trung thu năm 2020 và ngày Quốc khánh năm 2020 của Trung Quốc, nghỉ từ 1/10 đến 8/10 năm 2020.
Khoảng cách giữa Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm khoảng 20 – 30 centimet.
Hai người cùng nhau đứng chờ đèn xanh. Mạnh Tư Duy nhớ đến chú Trần thường thích uống trà, tìm kiếm trên điện thoại một cửa hàng bán trà, sau đó rón rén bước, dùng ngón tay chỉ một trung tâm mua sắm ở đối diện: “Chúng ta đến đó đi.”
Cô vừa dứt lời thì đèn xanh bật lên. Cũng không biết là ai thiết kế thời gian của đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư khu thương mại này, đèn xanh cho người đi bộ rất ngắn, chỉ cần đi hơi chậm một chút là chưa đến nơi thì đèn đỏ đã sáng lên. Mạnh Tư Duy không rảnh nhìn Bùi Thầm, tranh thủ thời gian theo dòng người đi về phía trước, vừa bước được hai bước thì cổ tay bất ngờ đụng vào cái gì đó.
Mạnh Tư Duy lập tức nhìn thoáng qua bên cạnh.
Sau đó một giây, bàn tay được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.
Anh đang quan sát dòng người và con đường trước mặt, sau khi kéo người vào, anh nói: “Đi.”
Mạnh Tư Duy được Bùi Thầm dắt đi về phía trước.
Khoảnh khắc này diễn ra quá nhanh, Mạnh Tư Duy cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông. Nếu như vừa nãy cô còn lo lắng đi quá chậm đèn đỏ sẽ sáng, thì giờ phút này gần như là bị động, không có thời gian để suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ đi theo anh về phía trước.
Bàn tay anh rộng mà lớn, xương ngón tay thon dài mảnh mai, khi thu lại nắm tay một người thì vô cùng có cảm giác an toàn.
Hai người băng qua đường trước khi đèn đỏ bật lên một giây.
Đằng sau vẫn còn một nửa người chưa qua đường xong, họ chỉ có thể ở khu giảm xóc trung tâm chờ lần đèn xanh tiếp theo.
Mạnh Tư Duy thở phào nhẹ nhõm sau khi sang đường thành công lúc sắp hết thời gian. Khi phản ứng lại, tay phải của cô vẫn đang bị nắm.
Vành tai Mạnh Tư Duy không chịu được mà đỏ lên một chút.
Sau khi qua đường xong Bùi Thầm cũng không buông ra.
Hai người đều không nói về việc nắm tay nhau, Mạnh Tư Duy cầm điện thoại bằng tay trái, cũng dùng tay trái chỉ cửa vào của trung tâm mua sắm: “Đi lên tầng hai.”
Về cơ bản các cửa hàng khác ở trung tâm thương mại đều có rất nhiều khách hàng, nhưng trong cửa hàng bán trà thì vẫn khá yên bình. Chẳng qua bình thường Mạnh Tư Duy không thường uống trà nên không biết nhiều về trà, đứng trước quầy hàng xem trái xem phải, cuối cùng hỏi nhân viên bán hàng: “Loại nào uống ngon nhất vậy?”
Nhân viên bán hàng suýt nữa không thể nhịn cười được, hỏi cô rằng cô định tặng người khác sao, khẩu vị của mỗi người là khác nhau, vì vậy rất khó mà để nói loại nào ngon nhất.
Mạnh Tư Duy xấu hổ, chỉ cần mua hai bộ đồ lót giữ nhiệt theo mùa như trước đây là được rồi, đi mua trà làm cái gì chứ.
Cũng may Bùi Thầm ngay lập tức tiếp lời, nói mấy câu với nhân viên bán hàng, rõ ràng anh hiểu rõ hơn Mạnh Tư Duy, chọn hai hộp xong liền tính tiền.
Mạnh Tư Duy lấy điện thoại di động muốn trả tiền, nhưng Bùi Thầm đã trả tiền xong rồi.
“Bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho anh.” Mạnh Tư Duy lập tức hỏi.
Bùi Thầm cầm gói lá trà ngon đã được nhân viên bán hàng đóng gói cẩn thận, tiện tay ném biên lai đi: “Không bao nhiêu tiền.”
Mạnh Tư Duy: “Em đang hỏi anh mà.”
Bùi Thầm: “Cứ coi như là anh đưa một chút quà gặp mặt cho cô chú, không được sao.”
Mạnh Tư Duy nghẹn lời.
Rõ ràng cô đã nói không phải là bạn trai gặp bố mẹ, sao có thể nhanh như vậy, chỉ là mẹ cô cảm thấy bạn cùng nhà ăn Tết một mình quá cô đơn, hữu nghị bảo cô đưa về nhà cùng nhau ăn cơm mà thôi.
Mạnh Tư Duy lại đi cửa hàng bánh ngọt mua một ít bánh Trung Thu.
Bởi vì sắp đến Tết Trung Thu nên tất cả các cửa hàng bánh Trung Thu đều làm ăn rất tốt. Hai người xếp hàng chờ khoảng nửa tiếng mới mua được, mua xong thì cũng gần đến bữa tối.
Thế là tiện thể ăn tối ở trung tâm mua sắm.
Mạnh Tư Duy mua theo nhóm một món ăn Thái trên điện thoại di động của mình, lúc mua theo nhóm mới thấy nếu mời bạn mới tham gia hội viên của cửa hàng có thể nhận được một phiếu giảm giá 10 tệ.
Sau đó cô cắn môi trước giao diện mời thành viên, đột nhiên do dự.
Đi chơi, ăn cơm như vậy cô cũng từng có.
Cô nhớ rằng khi ở cùng với Thịnh Tinh Bác, anh ấy luôn không thích mua hàng theo nhóm, cũng không thích một đống thao tác phiền phức chỉ vì phiếu giảm giá mấy tệ hoặc mười tệ.
Khi đó cô còn nghiêm mặt nói Thịnh Tinh Bác. Rõ ràng anh ấy cũng làm việc ở quán bar như cô, mỗi tháng cũng nhận tiền sinh hoạt từ bố mẹ, vậy tại sao không tiết kiệm số tiền mà anh ấy có thể tiết kiệm được.
Mãi về sau cô mới biết mình đã lo lắng quá nhiều, giảm giá mấy tệ, mười tệ anh ấy thật sự không thèm để ý.
Bùi Thầm chú ý đến sự do dự của Mạnh Tư Duy, hỏi: “Vẫn chưa chọn được sao?”
Mạnh Tư Duy lập tức ngẩng đầu: “Đã chọn xong.”
“Chúng ta ăn ở chỗ này đi.” Cô đưa điện thoại cho Bùi Thầm xem, sau đó dùng giọng nói dò xét, tỏ ra vô cùng thoải mái, không thèm để ý nói: “Với cả nếu em thêm anh tham gia hội viên, hình như có thể nhận được một phiếu giảm giá.”
Sau khi nghe xong Bùi Thầm gật đầu.
Mạnh Tư Duy mím môi, không nói thêm gì. Sau đó đột nhiên nghe thấy Bùi Thầm ở bên cạnh hỏi cô: “Em không thêm anh sao?”
Mạnh Tư Duy nhìn thấy Bùi Thầm ra hiệu với cô trên giao diện điện thoại di động của anh: “Không phải em nói muốn nhận phiếu giảm giá sao?”
Sau khi nghe lời này Mạnh Tư Duy khẽ há miệng, sau đó lập tức cúi đầu bấm điện thoại: “Vừa nãy có lẽ em không gửi đến, bây giờ anh kiểm tra một chút xem?”
Bùi Thầm bấm mấy cái ở bên anh, nhận được mã xác minh, sau đó Mạnh Tư Duy thấy trên điện thoại của mình đã nhận được phiếu giảm giá do hệ thống phát ra.
Mạnh Tư Duy nhận xong phiếu giảm giá này, nhấc điện thoại lên. Cô ngập ngừng thử, nhẹ nhàng đưa tay, cuối cùng dứt khoát nắm lấy một xíu ống tay áo của Bùi Thầm: “Đi thôi.”
Bàn tay Bùi Thầm quay lại, nắm lấy tay cô, giữ lại trong lòng bàn tay.
...............
Sau khi ăn cơm xong thì trời đã tối.
Bùi Thầm cầm theo trà và bánh Trung Thu đã mua, dẫn Mạnh Tư Duy về nhà.
Khu thương mại cách chỗ ở của bọn họ không xa, đồng thời còn là khu do phân cục Trung Ninh quản lý. Nếu là bình thường Mạnh Tư Duy đi một mình thì sẽ đạp xe đạp đôi, nhưng bây giờ là hai người, cô cảm thấy cứ đi bộ về như vậy cũng rất tốt.
Mặc dù cứ nói là đi mua quà thôi, nhưng Mạnh Tư Duy biết rằng việc mua quà này đã biến thành một cuộc hẹn hò.
Từ cùng nhau ra ngoài, đến dạo phố mua sắm, lại đến ăn cơm.
Sở dĩ cuối cùng không xem phim là vì hôm nay quá nhiều người, phim có khung giờ thích hợp ở các rạp chiếu phim đều đã chật kín.
Một tay Mạnh Tư Duy được Bùi Thầm nắm, một tay cầm di động, thong thả đi về phía trước, phát hiện cuộc hẹn hò này của bọn họ thậm chí còn không có thời gian kết thúc.
Các cặp đôi của người ta đều không sống cùng nhau, bắt đầu tách ra thì cứ như không thể tách rời dính đến chết, mà cô với Bùi Thầm hình như...không có cơ hội để xảy ra tình huống này?
Không trách được Chung Ý nói cô có tiến độ nhanh chóng.
Mạnh Tư Duy nhếch khóe môi lên, sau đó điện thoại trên tay trái khẽ rung.
Thế là cô nhìn điện thoại, là tin nhắn trong nhóm chat của đội cảnh sát hình sự phân cục Trung Ninh, đêm nay bọn họ đã bắt được một tên cướp điện thoại.
Không phải là vụ án gì lớn, lý do gửi đến trong nhóm chat muốn chia sẻ với mọi người là vì quá trình khá buồn cười.
Mấy đồng nghiệp trực ca đêm vừa tan làm, nói rằng cùng nhau đi ăn bữa khuya, ai ngờ ở trên đường bị một người đàn ông theo dõi, sau đó bất ngờ tấn công, có ý muốn cướp điện thoại Cao Dũng cầm ở trong tay.
Sau đó kết quả là người đàn ông không những không cướp được điện thoại trong tay Cao Dũng, mà còn bị ba đồng nghiệp mặc thường phục vây quanh, tốc độ ánh sáng ra tay bắt ngay tại chỗ.
Sau khi người đàn ông phát hiện mình đã không cướp thì thôi, một khi cướp thì cướp ngay của cảnh sát, thậm chí còn là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tinh thần lập tức sụp đổ. Bây giờ anh ta đang ở trong phòng thẩm vấn khóc lóc van xin cảnh sát cho anh ta một cơ hội để thay đổi.
Không cần phải nói, cướp bóc mà lại chỉ cướp những người đàn ông trưởng thành, đây cũng là người tài đó.
Đọc xong Mạnh Tư Duy liền bị chọc cười, nhìn điện thoại cười khúc khích, khiến Bùi Thầm ở bên cạnh tò mò: “Sao vậy?”
“Cái này.” Mạnh Tư Duy nóng lòng muốn chia sẻ nó với Bùi Thầm, cho anh xem điện thoại của cô.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy Bùi Thầm đọc nội dung trên điện thoại di động của cô, sau khi xem xong, một nụ cười nhẹ cũng xuất hiện trên khóe môi rồi biến mất.
Buồn cười như vậy, mà anh ấy cũng không cười quá nhiều.
Người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai nhưng mà lạnh lùng, làm việc cũng nghiêm túc, bình thường hình như cũng rất ít người thấy anh cười, nhưng mà Mạnh Tư Duy biết Bùi Thầm rất đẹp trai khi anh cười. Khi lông mày và đôi mắt hơi cong lên vì nụ cười, sự xa cách luôn tránh xa người khác nghìn dặm bớt đi, khiến người ta chìm đắm vào đó trong nháy mắt.
“Bùi Thầm.” Mạnh Tư Duy đối mặt với người đàn ông ở trước mặt, đột nhiên nghiêm túc nói: “Sau này anh hãy cười nhiều hơn.”
Bùi Thầm trả điện thoại di động cho Mạnh Tư Duy, nghe những lời nói nghiêm túc của cô.
Mạnh Tư Duy nói: “Khi cười trông anh rất đẹp trai.”
“Thật sao?” Bùi Thầm khẽ hỏi.