Ngân Án dạo gần đây rất hay đến chơi với Tinh Tuyết nên Nhất Thiên cũng không thể làm khó cô. Anh còn phải diễn trước mặt bạn của cô nữa.
Cũng thật nhanh liền đến ngày thượng thọ của Dương lão bà.
Tinh Tuyết muốn ăn mặc tươm tất một chút, không phải quá lộng lẫy nhưng đủ ưa nhìn là được. Có một điều Tinh Tuyết không biết là nhìn cô ngày thường đã rất ưa mắt nhìn rồi, cho nên cô có mặc cái gì thì cũng sẽ nổi bật mà thôi.
Nhưng tìm mãi trong tủ chủ có quần áo mặc thường ngày. Nhớ lại lần đó mấy cô vũ nữ kia lấy mấy đồ dự tiệc hay hàng hiệu của cô đi mất rồi. Tinh Tuyết đành ngậm ngùi lấy chiếc váy cô cảm thấy đẹp nhất trong đấy rồi đi thay.
Nhìn mình trong chiếc gương cũ, Tinh Tuyết tự cười chính bản thân mình. Không biết từ bao giờ cô lại trở thành người như ngày hôm nay. Đúng thật là nực cười.
Thay đồ xong, Tinh Tuyết đi xuống dưới nhà. Nhất Thiên cũng đã đi từ trước. Cô đành phải bắt taxi để đi.
...
Trong lúc đó ở Dương gia.
Bên trong có rất nhiều người trong giới, những người có địa vị cao trong xã hội. Còn cả vữa tiệc đều thật xa hoa.
Dương lão bà ngồi ở trên bục cao cũng mỉm cười mà nhìn các khách mời. Lão bà cũng đang chờ xem vợ chồng của Nhất Thiên đâu.
Còn đang suy nghĩ thì thấy Nhất Thiên đang khoác tay một cô gái mặc váy đỏ dài quyến rũ sánh bước vào bên trong.
Mọi người ai cũng để ý tới hai con người này. Dường như cảm giác thấy hai người này nới giống cặp đôi hơn. Nếu như đi cùng Tinh Tuyết thì cảm giác sẽ rất chênh lệch. Từ khí chất cho tới vóc dáng bên ngoài. Mọi người đều cảm thấy Triệu Mãn Anh mới là người phù hợp với Nhất Thiên nhất.
Dương lão bà thấy Tinh Tuyết đi đến thì chống gậy đến gần cô. Người làm cũng đỡ bà để bà không bị ngã. Tinh Tuyết thấy bà của chồng mình đang tiến đến chỗ mình thì cũng bước tới đỡ lấy bà.
- Cháu chào bà. Cháu xin lỗi, vì đường vừa nãy đông quá nên đến muộn ạ.
- Không sao, Tiểu Tinh đến là bà vui rồi. Để bà xem nào... Chà, Tiểu Tinh của bà càng lớn càng đẹp.
- Cháu... có quà tặng cho bà ạ.
Tinh Tuyết giơ hộp quà nhỏ ra cho Dương lão bà xem. Là chuỗi vòng hạt mã não mà nâu trầm. Dương lão bà đương nhiên rất thích. Bà đã được tặng nhiều món quà đắt tiền nhưng hầu như bà đều chỉ đảo mắt nhìn. Thứ bà cần là cái tâm của người tặng. Mà Tinh Tuyết dù có tiền nhưng cô không hề mua những món xa xỉ. Chiếc vòng này nhìn một lượt liền có thể nhận ra là tự làm. Đương nhiên điều đó làm Dương lão bà quý cô hơn rồi.
Còn đang nói chuyện với Tinh Tuyết vui vẻ thì Triệu Mãn Anh đi đến cười lấy lòng bà. Cô còn có hộp quà có chạm chữ màu đỏ to đùng.
- Cháu không biết bà thích gì, chỉ là có chút quà muốn tặng bà. - Triệu Mãn Anh đưa hộp quà cho Dương lão bà.
- A Nam. - Dương lão bà tỏ vẻ chán ghét nhìn về phía trợ lý của mình.
- À vâng. Tiểu thư đưa cho tôi là được rồi.
- À... Vậy nhờ cô cầm giúp tôi. - Triệu Mãn Anh hơi ngượng ngùng nhưng rồi vẫn phải đưa cho trợ lý.
Mọi người thấy thế cũng bàn tán xôn xao. Họ thấy Triệu Mãn Anh được Nhất Thiên đưa đến, cứ ngỡ sẽ được người trong Dương gia đón tiếp nhưng lại thấy cô là bị ghét bỏ ra mặt. Còn con gái của Mạc gia lại được họ quan tâm hết mức.
Trong bữa tiệc đó mọi người vẫn rất vui vẻ. Chỉ có người trong Dương gia là vẫn chú ý đến Nhất Thiên và Triệu Mãn Anh. Hai người còn tỏ ra tình tứ với nhau. Tinh Tuyết thì chỉ đứng một góc im lặng. Điều này càng làm Dương gia thấy có lỗi với Tinh Tuyết.
Sau bữa tiệc, Dương lão bà gọi người trong gia đình lại họp gia đình.
Nhất Thiên cũng đành phải đi đến đó.
Triệu Mãn Anh vì thấy Nhất Thiên đi thì cô cũng đi theo. Nhưng còn vừa bước vào trong liền bị Dương phu nhân thẳng tay tát một cái đau điếng.
Không phải là vô cớ. Bà biết Triệu Mãn Anh từ khi còn đi học, cô ta lấy danh nghĩa là bạn học của Tinh Tuyết. Lúc đó bà còn cảm thấy lạ, Tinh Tuyết có thể chơi với con người tâm cơ đến như vậy sao? Nhưng bây giờ thì bà hiểu ra một chút. Đã thế bà còn rất ghét những loại phụ nữ biết người đàn ông đó có vợ nhưng vẫn muốn quyến rũ người ta.
Triệu Mãn Anh bất mãn đưa tay ôm má nhưng coi cũng đâu dám làm gì bà. Nhất Thiên thì vẫn lạnh nhạt chả hề giống thương xót chút nào. Tinh Tuyết nhìn thấy mẹ chồng mình như vậy có chút hơi run.
- Cô, không phải người của Dương gia. Muốn tự mình rời đi hay để tôi gọi người đến?
- Cháu... Nhất Thiên à...
- A Minh, trước đây mẹ đã từng nói thế nào rồi?
Dương lão bà bây giờ mới lên tiếng. Dương Hải Minh nghe mẹ mình nói vậy liền biết ý. Ông kéo vợ mình lại rồi gọi người đưa Triệu Mãn Anh rời khỏi Dương gia.
Cô ta còn nghĩ Nhất Thiên sẽ lên tiếng nhưng anh chỉ im lặng còn chả thèm nhìn cô.
Trong phòng chỉ còn lại người trong Dương gia. Mọi người không ai lên tiếng, vì họ tự ý thức được lời nói. Khi người lớn nhất chưa nói gì thì họ cũng không nói ra.
Bộp!
Còn không khỏi bất ngờ, Dương lão bà ném chiếc gậy về phía Nhất Thiên. Cũng đủ hiểu là bà tức giận ra sao.
- Ta cần một lời giải thích rõ ràng cho việc này.
- Như bà thấy, cháu đưa người đến. - Nhất Thiên thờ ơ nói.
- Cái thằng này, mày... - Dương Hải Minh cũng phải tức giận vì lời giải thích này của con trai mình.
Tinh Tuyết thì không dám nói gì. Cô còn đứng im một góc, có cảm giác như không phải người nhà của Dương gia.
- Tiểu Tinh là vợ của cháu, không đưa con bé đi cùng lại dám đưa người khác đến. Cháu có nghĩ đến cảm giác của Tiểu Tinh ra sao không hả?
- Cảm giác sao? - Nhất Thiên trở nên lạnh lẽo hơn, nhếch mép cười khẩy.
- Cái thằng này.
- Mọi người chắc cũng đoán được vì sao rồi nhỉ? Đúng như mọi người nghĩ đấy, cháu không yêu cô ta. Lấy cô ta về chơi, vậy thôi.
- Dương Nhất Thiên, cái thằng này mày còn dùng não để suy nghĩ không đấy? - Dương Hải Minh đi đến túm cổ áo con trái mình mà đấm anh một cái.
Tinh Tuyết sợ dùm Nhất Thiên luôn. Cô cảm giác được cú đấm đó rất đau, còn tính đến khuyên can nhưng Dương phu nhân kéo cô lại lắc đầu. Thằng con trai của bà có tư tưởng lệch lạc, đáng bị dạy dỗ như vậy. Tinh Tuyết chính là quá dễ dãi với con trai bà rồi.
Nhất Thiên chỉnh lại cổ áo. Anh liếc mắt nhìn về phía Tinh Tuyết. Lao thẳng đến chỗ cô nắm chặt cổ tay của cô. Tinh Tuyết cảm thấy như muốn gãy tay luôn vậy, cô đau muốn phát khóc. Cố gắng rời bỏ cổ tay anh nhưng vẫn không được.
- Cô ta là vợ của Dương Nhất Thiên này, dù làm gì là do Nhất Thiên này đồng ý. Dù sao thì cũng biết rồi nên cũng không cẩn phải diễn. Cô cũng gỡ bỏ cái bộ mặt ngây thơ này của mình ra là vừa.
Nói rồi Nhất Thiên kéo Tinh Tuyết định rời khỏi phòng. Nhưng mọi người đều giữ Tinh Tuyết lại. Cũng đủ để thấy Tinh Tuyết đang phải chịu đựng ra sao. Người của Dương gia cũng cảm thấy hành động của Nhất Thiên là quá hồ đồ rồi. Tinh Tuyết thì quá đáng thương.
- Người đâu, lôi thằng nghịch tử này về đi. - Dương Hải Minh lên tiếng.
Vì thế mà Nhất Thiên bị đưa về nhà tách khỏi Tinh Tuyết. Lúc đi anh vẫn không quên đe dọa Tinh Tuyết làm cô sợ hơn. Mọi người cũng phải giải tán hết, chỉ còn Dương lão bà và Dương phu nhân ở lại. Họ hết lời xin lỗi đến Tinh Tuyết. Dù là bậc ông bà, cha mẹ nhưng vẫn phải xuống nước để xin lỗi cô.
- Tiểu Tinh, mẹ biết chuyện này A Thiên đã sai hoàn toàn. Mẹ sẽ chỉnh đốn lại thằng bé. Con đừng lo nghĩ gì nhé?
- Bà sẽ không để Tiểu Tinh của bà phải chịu thiệt thòi.
- Dạ không sao... con ổn ạ.
- Chuyện này, mẹ biết là con rất khó xử. Nhưng mong con đừng ly hôn được chứ? Dương gia đều rất ưng thuận con, mọi người đều rất yêu quý con. Mẹ cũng vậy. Mong là con đừng để mọi chuyện dừng lại quá sớm, như vậy hai bên gia đình cũng sẽ không mấy vui vẻ.
- Con... biết ạ.
Tinh Tuyết gật nhẹ đầu nói. Cô biết rõ trong ý tứ của Dương phu nhân. Dù bà yêu thương cô là thật nhưng bà và người trong Dương gia vẫn luôn đặt mục tiêu phát triển cho Dương gia lên hàng đầu. Hôn nhân của Tinh Tuyết giống như hôn nhân chính sự, chỉ có một sai sót nhỏ là cô vẫn còn yêu Nhất Thiên. Mà Mạc gia lại là nhà đầu tư mà Dương gia cần nhất. Hai bên đều giúp đỡ thúc đẩy cho nhau phát triển. Nhưng dù sao Tinh Tuyết cũng không muốn làm liên lụy đến gia đình mình nên cô vẫn im lặng không nói chuyện này cho ai.