Tuy rằng phòng có cách âm, nhưng chỉ ngăn được tiếng nói chuyện, không thể ngăn được tiếng nhạc cụ lớn như vậy.
Sau khi giai điệu của đàn vĩ cầm truyền vào tai, Ôn Trà lẳng lặng lắng tai nghe một lát, nhíu mày "ồ" một tiếng.
Tiết Thanh Châu lại nghiêm túc ngồi thẳng người, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường thẳng trên khuôn mặt ôn hòa: "Cậu ta viết cái này à?"
Tốt xấu gì cũng quen biết Ôn Nhạc Thủy nhiều năm như vậy, không phải chưa từng nghe qua những bản nhạc tự sáng tác lúc trước của Ôn Nhạc Thủy, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, Ôn Nhạc Thủy nhiệt tình tươi mới sao lại có thể sáng ta ra một ca khúc kỳ quái hoa lệ như vậy.
"Đương nhiên không phải." Ôn Trà nói: "Hẳn là cái người nước ngoài đã dọa em lần trước."
Màu sắc cá nhân của Edward vô cùng rõ ràng, giống như in con dấu lên, vừa nghe là đã có thể nhận ra.
Ôn Trà tấm tắc tán thưởng.
Tên Edward này đúng là không thành thật, không lo dưỡng bệnh cho tốt, mà lúc nào cũng gây chuyện sau lưng cậu.
Tiết Thanh Châu hơi tức giận: "Không phải của cậu ta? Đây không phải là gian lận sao?"
Người có đầu óc ngẫm lại sẽ phát hiện, trước cuộc thi Ôn Nhạc Thủy lấy ra một ca khúc hoàn toàn phù hợp với chủ đề, hoặc là đã có người viết thay, rõ ràng chính là có sự chuẩn bị mới đến.
Tiết Thanh Châu rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình, có thể làm cho một quý ông tức giận đơn giản chính là vấn đề về nguyên tắc.
Ôn Trà an ủi anh: "Anh họ, anh quá cứng nhắc rồi, loại chuyện này rất thường thấy mà, đừng tức giận, anh họ tức giận em rất khó chịu đó. Anh không mong em sẽ đi casting với tâm trạng không tốt đúng chứ."
Tiết Thanh Châu nhất thời khóc không được cười cũng không xong.
Thật ra anh cũng không chính trực giống như trong tưởng tượng của Ôn Trà, quy tắc của người trưởng thành trong xã hội anh biết rất rõ, có lúc cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng mà khi sự việc xảy ra trên người Ôn Trà, anh cũng không thể giữ được bình tĩnh. Anh thấy, Ôn Trà là em trai anh, cho df mấy tuổi cũng là em trai, là người được anh bảo vệ che chở, gian nan vất vả trong thế giới trưởng thành không nên ảnh hưởng đến cậu.
Lần đầu tiên một người quân tử ôn tồn lễ độ có lòng hơn thua, không muốn cơ hội của Ôn Trà thất bại, không mong quyền lựa chọn rơi vào tay người ngoài.
Màn biểu diễn ở bên trong của Ôn Nhạc Thủy, những người có tai nghe và óc phán đoán đều sẽ coi cậu ta là đối thủ mạnh. Sau khi cậu ta ra ngoài đối mặt với ánh mắt đề phòng của những người khác, kỳ lạ một lần nữa cảm nhận được sức sống của bản thân.
Bị Ôn Trà chèn ép quá lâu, suýt chút nữa cậu ta đã quên mình cũng từng ngồi tít trên cao, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác dành cho mình.
Cậu ta ra vẻ vô ý mà liếc mắt về chỗ Ôn Trà, mượn cơ hội quan sát phản ứng của Ôn Trà.
Ôn Trà đang cong cong mắt diễn bóng của một con vật nhỏ trên tường bảo Tiết Thanh Châu mau nhìn xem, Tiết Thanh Châu bất đắc dĩ phối hợp hợp tập, vô cùng cưng chiều.
Khóe miệng vốn thả lỏng của Ôn Nhạc Thủy trong nháy mắt đã sụp xuống, lạnh lùng ngồi lại vị trí ban đầu.
Cậu ta muốn xem xem, lát nữa Ôn Trà còn có thể cười mà ra ngoài không.
"Số ba mươi lăm, Ôn Trà."
Đến thứ tự của Ôn Trà, cậu nhảy nhẹ lên, vẫy tay tạm biệt Tiết Thanh Châu, đi vào phòng.
Ôn Trà đã là người cuối cùng, kết quả sẽ được thông báo sau, những người dự thi đã sớm rời đi, chỉ còn lại vài người.
Chị Vân hỏi Ôn Nhạc Thủy: "Có muốn đi trước không?"
Sau khi Ôn Nhạc Thủy gật đầu, lại do dự cắn môi vài giây, đứng lên đi đến trước mặt Tiết Thanh Châu: "Anh họ..."
Giáo dục của Tiết Thanh Châu bắt anh ta không thể làm như không nhìn thấy, chỉ có thể lạnh lùng đáp lại: "Chào cậu."
Giống như bọn họ là những người xa lạ.
Ôn Nhạc Thủy thở dài, mũi có hơi chua xót: "Anh họ lạnh lùng thật, giống như chúng ta không quen nhau vậy. Rõ ràng là Ôn Trà đề nghị cạnh tranh công bằng, nếu em có thể được chọn, anh họ cũng không có lý do gì giận em chứ. Trước kia anh không phải như vậy, anh rất không thiên vị..."
Tiết Thanh Châu cũng không hiểu được, vì sao có người đã hưởng lợi của người khác còn có thể khoe mẽ, anh ta không có tâm trạng tranh cãi với Ôn Nhạc Thủy, trực tiếp thừa nhận: "Tôi rất bất công."
Một câu đã dập tắt tất cả ảo tưởng của Ôn Nhạc Thủy với Tiết Thanh Châu.
Trên môi cậu ta lưu lại dấu răng rất sâu, cười gượng nói, trái tim lạnh lẽo lại từng chút một: "Được."
Tình cảm giữa bọn họ đã cắt đứt, nếu sau này Tiết Thanh Châu có chuyện gì, cậu ta nhất định sẽ không nương tay.
Ôn Nhạc Thủy không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Mà Tiết Thanh Châu chỉ cảm thấy lời của cậu ta rất khó hiểu, không hiểu được logic của đối phương. Buộc mình kiềm chế vẻ mặt không kiên nhẫn, hết sức tập trung chờ Ôn Trà đi ra.
Ôn Trà đẩy cửa ra đã thấy John ngồi ở giữa, vẻ mặt mệt mỏi.
Ông già đáng thương đã bao nhiêu tuổi còn phải trải qua mấy tiếng đồng hồ đàn hát ca múa, người đề xuất casting như Ôn Trà không khỏi cảm thấy hơi có lỗi với ông ta.
Cũng chỉ có một chút.
Sau khi John nhìn thấy cậu mới xốc lại tinh thần: "Trà, cuối cùng cũng đợi đến lượt cậu."
Bởi vì lý do quen biết Ôn Trà, ông ta không cần căng thẳng như vậy, lập tức không khí có vẻ thoải mái hơn.
"Biểu diễn tự do?" Ôn Trà hỏi.
John lắc đầu: "Không, Trà, cậu chỉ cần cho tôi chụp vài tấm là được."
Ôn Trà nhướng mày.
"Cậu yên tâm, cũng không phải là đi cửa sau." John giải thích.
Để cho những người khác biểu diễn là vì ông ta không biết họ, không có cách nào khai thác ngay vẻ đẹp của họ. Vì vậy mới cho bọn họ cơ hội, phát huy hết sức hiểu biết về bản thân của mình, thu hút ông ta.
Nhưng Ôn Trà thì không giống, từ khi bắt đầu cúp Phong Hoa, ông ta đã xem đi xem lại video "Quả táo" của Ôn Trà, ông ta đã dùng ánh mắt hà khắc miêu ta vô số lần hình tượng của cậu. Nếu nói một cách biến thái, ông ta còn hiểu biết kết cấu cơ thể Ôn Trà còn hơn chính cậu.
Hơn nữa nói theo góc độ khác, ông ta đã xác định Ôn Trà, casting hôm nay cho dù chỉ đi ngang qua sân khấu, ông ta cũng yên lòng, không ai có thể nghi ngờ cậu. Nhận định chính là nhận định, một khi sự ngoan cố của ông già đã nổi lên, mười con bò cũng không thể kéo lại được.
Trước máy quay có một sô pha màu đen bằng da, Ôn Nhạc Thủy nằm trên đó, máy quay ghi lại hình ảnh của cậu một cách chân thực. Đầu ngón tay cậu dính vết rượu đỏ sậm trên bàn, lơ đãng lau môi, đôi môi vốn đã tuyệt đẹp thậm chí còn hồng hào hơn.1
Ông ta vốn tưởng Ôn Trà sẽ tiếp diễn phong cách mỹ lệ, không ngờ Ôn Trà lại cong mắt đối diện với máy quay, cười như một thiên sứ, đôi môi lộ rõ, lúm đồng tiền vô tình lộ ra cũng như chứa đầy rượu vang. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu là ly rượu, con người đen láy trong mắt làm nổi bật lên bóng dáng màu nho.
Trong vô thức, John ở phía sau máy ảnh cũng nở nụ cười: "Trà, tốt lắm, đổi tư thế khác.
Bản thân John cũng suýt nữa đi chệch hướng, đây là một quảng cáo, cảnh quay của cậu nên làm nổi bật rượu thay vì chính cậu, nếu không thì sao có thể báo cáo kết quả với kim chủ ba ba.
Chờ ông ta vẫn chưa đủ vui mà dừng lại, biểu cảm say mê trên mặt dần dần bình thường trở lại, ông ta hắng giọng, lại tiếp tục phong thái đạo mạo của chính mình: "Tốt lắm, nhưng mà có một người, tôi do dự giữa cậu ta và cậu, chính là Ôn Nhạc Thủy."
Lúc nói những lời này, lỗ mũi của ông ta ngước lên, thực tế thì ông ta luôn quan sát phản ứng của Ôn Trà từ khóe mắt của mình.
Lúc trước vẫn luôn một mực từ chối ông ta, bây giờ cũng nên cho Ôn Trà một chút áp lực cạnh tranh, cứu vãn lại tôn nghiêm của đạo diễn quốc tế như ông ta!
Ôn Trà ung dung lấy khăn tay lau rượu vươn trên môi, còn bình tĩnh hơn gấp vạn lần so với tưởng tượng của ông ta: "John, tôi ấy mà, ghét nhất là bị so sánh với người khác, tôi có thể rút khỏi."
John nghẹn họng: sao cậu lại không ra bài theo lẽ thường vậy chứ!
"Nhưng mà..." Ôn Trà kéo dài ngữ điệu: "Đừng trách tôi không nhắc ông, nếu ông lựa chọn ý tưởng của Ôn Nhạc Thủy, có thể sẽ trở thành một thất bại trong sự nghiệp đạo diễn của ông đó."
"Là ý gì?" John nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được "Tửu thần tụng" kinh diễm kia của Ôn Nhạc Thủy có chỗ nào không thích hợp. Ông ta còn định thương lượng với Ôn Nhạc Thủy về việc mua lại bg của cậu ra hoặc là thêm tên Ôn Nhạc Thủy vào kịch bản quảng cáo để tăng thêm nguồn cảm hứng tương tự.
"John, nhưng đây là Trung Quốc." Ôn Trà nói.
Khúc nhạc kia của Edward tốt thì tốt, nhưng quá đồi bại quá thối nát, phải kết hợp phát ra với hình ảnh tương ứng, lễ hiến tế thần rượu tràn ngập như vậy, cái gì mà ** chè chén say sưa, yến tiệc thịnh soạn, múa hát tưng bừng, nam nữ hoan ái, Quảng Điện có thể cho qua à!
"Căn bản là ông sẽ không qua được kiểm duyệt." Ôn Trà lời lẽ ngay thẳng, cho John một kích chí mạng.
John á khẩu không nói được gì: vừa cảm thấy hơi quá, mà lại rất có có lý.
Edward muốn giở trò cũng không làm tốt việc hỗ trợ thị trường. Làn sóng này thuộc về sự tha hóa của việc đánh bại chủ nghĩa tư bản bằng lực lượng mạnh mẽ của chủ nghĩa xã hội.
Hai người nhìn nhau không nói gì, vì lý do hơi giống một trò đùa nhạt nhẽo mà rơi vào sự im lặng lạ kỳ.
"Được, trở về đi, tôi đã biết rồi." John đợi kết thúc công việc, vỗ vỗ xương cốt già nua của mình, trước tiên cúi đầu, tỏ vẻ mình chơi không lại Ôn Trà.
Ôn Trà đứng dậy xếp khăn tay bỏ vào trong túi, cầm tay nắm cửa chuẩn bị rời đi, trước khi ra ngoài, cậu nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, John, đề cử với ông một nhân tài, tên là Edward, ừm, một nhạc sĩ người Ý, có thể ông sẽ tìm thấy một bất ngờ."
Để lại câu nói này, thoải mái bước về bên cạnh anh họ thân yêu.
"Đi thôi." Tiết Thanh Châu tắt trang web đang xem, không hề nhìn ra được đã từng xích mích với Ôn Nhạc Thủy, cười nói: "Chúc mừng em họ."
Ôn Trà không hỏi làm sao Tiết Thanh Châu biết, chỉ kiêu ngạo ngẩng mặt: "Đương nhiên rồi, em là giỏi nhất!"
Người khác có thể không biết Ôn Trà giỏi hay không, bọn họ chỉ biết là một idol mạng chưa nổi tiếng lắm nhưng lại có thể may mắn xuất hiện trong bộ phim của một đạo diễn nổi tiếng thế giới.
Ngoại trừ tư tưởng cắn răng bóp cổ tay của các đối thủ cạnh tranh, những người khác đều ôm tâm trạng xem náo nhiệt mà vào xem weibo của Ôn Trà, thấm thoát lượng fan của Ôn Trà đã sắp đạt gần một nghìn vạn:
"Check in!"
"Tung hoa."
"Cố lên! Đừng làm mất mặt người Trung Quốc."
"Lầu trên yên tâm đi, không ai có thể có được gương mặt có thể kéo được bình quân nhan sắc như cậu ấy đâu."
"Ôi ôi ôi Trà Bảo con thành công rồi, mẹ rất vui đó."
"Mới phát hiện cậu ấy chính là người đoạt giải chàng thơ cúp Phong Hoa, hơn nữa là mới chỉ mười chín tuổi? Sao mà tôi mười chín tuổi vẫn còn nghịch bùn chứ."
Nhộn nhịp hỗn loạn trên mạng tạm thời không làm phiền đến Ôn Trà, cậu đã bị đưa vào phạm vi quản lý của bạo quân trường quay.
Địa điểm quay là một trang viên ở ngoại ô, với một lâu đài Gothic, những vườn nho vào mùa thu hoạch và một vùng hoa oải hương rộng lớn, giống như đang ở trong Vườn Địa Đàng. Dịch vụ khách sạn năm sao, bữa sáng cao cấp, quần áo sang trọng, nệm nhiều lớp đệm, có lúc Ôn Trà mở mắt tỉnh lại tưởng như mình đang sống trong thế giới Disney hoặc câu chuyện cổ tích Công chúa hạt đậu.
Cuộc sống thần tiên như vậy quá tuyệt, làm phiền xin hãy tiếp tục thêm vài ngày nữa.
John đưa đoàn đội của mình vào, mỗi ngày đều rất có tinh thần mà chụp chụp chụp Ôn Trà.
Đoàn đội của ông ta thề là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng ôn hòa như vậy của vị bạo quân này. Ôn Trà không có kinh nghiệm, có lúc biểu hiện hơi trúc trắc, nếu là lúc trước, bạo quân đã sớm mắng người đến mất mặt rồi.
Nhưng mà đối diện với Ôn Trà, ông ta thậm chí còn không hề keo kiệt mà ghi lại bộ dạng nghịch ngợm lè lưỡi sau khi mắc lỗi của đối phương, cười cảm thán một cách kỳ lạ: "Ôi, thật đáng yêu.", làm người ta rợn tóc gáy.
Kết quả như vậy đã làm cho tiến độ quay của bọn họ vô cùng chậm, quá trình bị kéo dài vô hạn.
Khi phó đạo diễn cẩn thận nhắc nhở John chú ý chi phí phim ảnh, John không hề để ý mà nhún vai: "Dù sao tiền cũng không phải chúng ta bỏ ra, nhà máy rượu Lạp Đồ và Tề Thì giàu có như vậy, tốn nhiều chút thì có làm sao? Con dê béo không làm thịt thì để làm gì, hơn nữa là dùng cho chàng thơ của tôi, hoàn toàn không coi là lãng phí."
John chú ý tới khóe mắt điên cuồng co giật của phó đạo diễn, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Mắt không thoải mái, thấy mắt trái của cậu giật, là chuyện tốt đó, chứng tỏ quảng cáo của chúng ta sẽ đại thành công!"
Phó đạo diễn từ bỏ rồi, yếu ớt nói: "John, ông quay người xem."
Phía sau John, con dê béo Tề Tu Trúc im lặng đứng đó, ánh mắt âm trầm, yên tĩnh như trúc.
"Ồ!" John xấu hổ cảm thán: "Nào, khéo ghê, cậu đến tham ban à!"
Trợ lý Tiểu Trần hòa nhã chào hỏi John: "Hôm nay tiểu Tề tổng có thời gian, cho nên đến thăm hỏi mọi người, cố ý đặt một bữa tiệc lớn, mọi người nghỉ ngơi một chút đến ăn, đạo diễn ngài thấy có được không?"
John cắn rứt lương tâm, sao có thể không đồng ý: "Được, ai rảnh thì đi ăn đi, nhóm người cuối cùng đợi Trà quay xong thì đi ăn, sau khi ăn xong thì chúng ta kết thúc công việc."
Khi ông ta đang chạy trốn, tt nói với ông ta: "Gửi cho tôi một bản sao của video."
Khi ông ta đang muốn trốn, Tề Tu Trúc nói với ông ta: "Gửi cho tôi một bản sao của video."
John dừng lại, ngay lập tức cảm thấy rằng anh có thể lãng phí tiền của công chúng trong một thời gian dài.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng ngoài trời không tốt, cũng không cần quay.
Các chi tiết kết thúc của Ôn Trà được điều khiển bởi một phó đạo diễn khác, Tề Tu Trúc đứng sau máy quay và quan sát cậu qua màn hình nhỏ hình hộp.
Khi John quay phim, sẽ luôn phải xem xét ranh giới xét duyệt, bó chân trói tay. Sau đó dứt khoát buông thả, chuẩn bị chờ quay chụp xong hết rồi lại sửa chữa.
Không khí tràn ngập mùi hỗn hợp của nước nho nghiền nát và rượu. Tóc của Ôn Trà đã được chải chuốt cẩn thận và bện lại bằng những sợi bạc. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cả người được hoàng hôn nhẹ nhàng ôm lấy, mắt cụp xuống một nửa, quay sang một bên và chiếu vào bên trong ống kính.
“Ok, Trà lắm, tốt, kết thúc công việc!” Phó đạo diễn hô “cắt”.
Ôn Trà nâng lên hàng mi dày, ánh mắt đen trắng rõ ràng quét qua máy ảnh, chỉ cần liếc mắt liền có thể tỏa ra hương thơm sống động, khiến người đứng sau máy quay trong lòng phải run lên.
Cậu bật dậy chào tạm biệt nhân viên, mặc thêm áo lông rồi chạy đến chỗ Tề Tu Trúc: "Chú nhỏ, tôi vừa mới nhìn thấy anh."
“Ừm, hôm nay có thời gian, tan ca sớm, cho nên đến xem một chút.” Tề Tu Trúc hỏi: “Có vất vả không?
Vất vả cái gì? Là khách sạn năm sao vất vả, hay là mặc quần áo mới đẹp vất vả, hay là nghe mọi người tâng bốc vất vả?
Ôn Trà trợn mắt nói nói dối: "Ôi, rất vất vả, tôi mệt quá."
Họ dần dần tránh đám đông, đi bộ đến lối đi dạo phủ đầy cây thường xuân.
“Uống rượu?” Tề Tu Trúc ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Ôn Trà.
Để theo đuổi hiệu quả, John yêu cầu Ôn Trà uống loại rượu đã nhận đại ngôn để đạt được trạng thái say nhẹ. Ôn Trà tự cảm thấy tửu lượng rất tốt, cậu không chút mơ hồ mà uống cạn, nhưng lại đánh giá thấp khả năng chịu đựng của cơ thể, lòng có dư mà lực không đủ, bây giờ đi đường có hơi không vững.
Tề Tu Trúc nhìn kỹ hơn thì thấy hai má Ôn Trà ửng hồng, ngay cả vành tai tai mỏng trong suốt cũng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Mắt của cậu long lanh vì cồn hun đúc và gió lạnh lướt qua, nhưng không còn đau khổ hay đáng thương như trước nữa, bởi vì cậu ngẩng và mỉm cười với anh một cách hơi ngốc.
Tề Tu Trúc cảm thấy đáng yêu, không nhịn được cười hỏi cậu: "Đang cười cái gì?"
Ôn Trà lấy ra một cốc rượu vang nhỏ đóng gói, giống như dâng vật quý, nói: "Cho anh."
Ly rượu nhỏ sáng lấp lánh đầy màu sắc, ngón tay Ôn Trà nắm nhẹ, chất lỏng màu đỏ rượu ở bên trong lắc lư.
Tề Tu Trúc bật cười: "Lúc nào cũng như vậy."
Mượn hoa dâng Phật tuy vui nhưng lại khiến người ta không nỡ từ chối, chỉ cần dùng một món đồ rẻ tiền bỏ vào người cũng có thể khiến người ta hài lòng.
Ôn Trà thấy Tề Tu Trúc không nhận, bĩu môi nói: "Anh không uống, tôi uống."
Cậu có thể cảm thấy mình bắt đầu mơ hồ, không đến mức say khướt, nhưng lại không thể kiểm soát những suy nghĩ vẩn vơ của mình, càng thêm tùy hứng làm bậy, bị sâu rượu chiếm giữ nghĩ rằng mình không say, càng muốn uống nhiều rượu hơn.
Tề Tu Trúc vươn tay cầm lấy ly rượu đang chuẩn bị uống của Ôn Trà, uống một hơi cạn sạch, hương vị trái cây của rượu đậm đà, ngọt ngào.
Ôn Trà không còn rượu uống nữa, cậu nhíu mày, sau đó trợn to hai mắt: "Đền tiền!"
Uống rượu say rồi vẫn không quên ăn vạ đấy.
Tề Tu Trúc dường như phát hiện ra điều gì đó không ổn, dùng đầu ngón tay bóp nhẹ da thịt trên má Ôn Trà: "Ôn Chá, chỉ biết nói hai chữ thôi sao?"
Ôn Trà bây giờ đầu óc choáng váng, cũng không phải chỉ nói được hai chữ, chỉ là nói một câu dài sẽ đứt quãng, lộn xộn, hơn nữa say rượu làm cho cậu rất buồn ngủ, có hơi lười nói vài câu. lời nói, chỉ có thể nhảy ra từng chữ từng chữ.
Cậu híp mắt nhìn Tề Tu Trúc, người kia mặc áo khoác đen, như một quý công tử phong độ lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt tuấn tú, giống như cây phong lan và cây ngọc ngân.
Càng nhìn càng thấy đẹp trai, Ôn Trà rất thích gương mặt của anh.
Cậu lấy hai má thuận thế cọ cọ mu bàn tay đặt trên vai cậu của Tề Tu Trúc, như một con mèo cưng, lại trêu chọc anh: "Chú nhỏ, hôn hôn."
Ở trước mặt Tề Tu Trúc Ôn Trà chính là một vương gia ba hoa, ỷ vào việc dù sao đối phương dù sao cũng sẽ không đồng ý làm bậy, nói lời nào cũng dám chào hỏi trên người Tề Tu Trúc.
Quả nhiên Tề Tu Trúc nửa ngày cũng không có phản ứng.
Quỷ kế của Ôn Trà đã thực hiện được, lập tức sửa miệng: "Vậy thì... kề sát một chút"
Rất hiếm khi một người có thể từ chối người khác hai lần liên tiếp, chiêu lấy lui làm tiến này của Ôn Trà lần nào cũng trúng, chưa bao giờ thất bại.
Làn da trắng mịn cọ xát vào chiếc áo len ấm áp và mềm mại, và sự tiếp xúc thoải mái đã lấy đi một phần hơi nóng của cậu.
Con sâu rượu nhỏ không biết rằng rượu mình uống khi quay quảng cáo tuy ngọt nhưng chỉ số lại cao đến dọa người, bây giờ gom góp lại bùng nổ cùng lúc, gương mặt nóng rát khó chịu,, được một tấc lại muốn tiến một thước dán sát vào làn da hơi lạnh của người đàn ông, một bàn tay cũng không yên phận mà đẩy đẩy vai đối phương.
Hạt châu trên cổ tay giấu dưới áo sơ mi chạy ra ngoài khiến xương cổ tay có chút đau nhức, cậu vô thức muốn lùi ra xa, nhưng vừa mới lùi lại một bước...
Cậu cảm thấy cằm mình bị ngón tay mạnh mẽ của người đàn ông nâng lên, anh nhướng mắt, lông mày của Tề Tu Trúc sâu thẳm dưới ánh trăng, đôi mắt tối đen như nhuốm màu gì đó, có chút khác biệt so với bình thường, Ôn Trà không phân biệt được.
Ôn Trà có lòng hỏi anh: "Anh cũng uống say rồi sao?"
Tề Tu Trúc nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Say."
Ánh trăng treo trên bầu trời cao, Ôn Trà cảm thấy có chút chói mắt, nhắm mắt lại.
Gần như cùng lúc đó, ngón tay Tề Tu Trúc đặt ở sau gáy cậu, cúi xuống, một cỗ hơi thở nóng như thiêu đốt quét qua, chặn lại bên môi Ôn Trà.
"Ôn Trà, đừng trốn."
"Há miệng."