Cách đường truyền tín hiệu, giọng nói của Tề Tu Trúc có hơi không chân thực, nhưng có thể nghe ra tiếng sột soạt đi lại ở bên kia điện thoại:
“Tôi qua đó đón cậu nhé?”
Ôn Trà chầm chậm đạp lên con đường, chơi trò nhảy lò cò ấu trĩ, kẹp điện thoại ở giữa tai và vai: “Không cần đâu, tôi đã thoát thân thành công rồi.”
Cậu để điện thoại ngay lại, khẽ thở dài: “Ôi, sao chú lại vô dụng như vậy, chẳng giúp được tôi gì cả, cũng may là tôi thích chú, nếu không tôi đã kéo chú vào danh sách đen rồi.”
Tề Tu Trúc sắp bị logic già mồm át lẽ phải của Ôn Trà chọc tức rồi, anh đã ra khỏi thang máy đi đến bãi đậu xe, thoáng chốc dừng bước chân lại, tỏ vẻ hơi bất lực: “Thật sự không cần sao?”
Giọng nói ngoan ngoãn của Ôn Trà truyền từ trong ống nghe ra, rất ngọt ngào dễ chịu: “Được rồi, thật sự không cần đâu, cảm ơn chú, tôi về tới nhà sẽ gửi tin nhắn cho chú.”
“Ừ.” Tề Tu Trúc đợi cuộc gọi kết thúc rồi, xoay người quay trở vào thang máy.
Trợ lý nhìn thấy anh vội vàng rời đi rồi lại lập tức trở lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Tề, anh…”
Không khí trong phòng rất ấm, Tề Tu Trúc xắn ống tay áo lên, nói với cô: “Không có gì, cuộc họp hoãn lại vừa rồi vẫn tiến hành như bình thường.”
Ôn Trà không phải là cố tình không muốn gặp Tề Tu Trúc, mà là do cậu quá buồn ngủ, gần đây cậu vất vả quá, nên mau chóng về nhà ngủ bù. Sắc đẹp có đẹp thế nào cũng không quan trọng bằng giấc ngủ của cậu.
Nếu thời tiết mùa thu mà không có những trận gió lạnh lẽo thì sẽ rất thích hợp để đi dạo loanh quanh, Ôn Trà hài lòng tản bộ về nhà, sau đó gửi cho Tề Tu Trúc một tin [Về nhà rồi] như đã hứa.
Câu trả lời của đối phương lời ít mà ý nhiều: [Được.]
Hừ, lúc này mà trả lời nhanh như vậy, coi như anh có lương tâm.
Ôn Trà ấn nút kéo màn lại rồi nhào lên đệm giường mềm mại ngủ bù, trong phòng có tinh dầu giúp ngủ ngon mùi hoa oải hương, khiến cậu ngủ một giấc đến chạng vạng tối.
Dưới ánh hoàng hôn, trong ngôi nhà trống trải vắng vẻ.
Ôn Vinh và Ôn Hưng Thịnh vẫn chưa tan làm, trong tổ kịch của Ôn Nhạc Thuỷ có việc, Tiết My cũng đang bận, Ôn Trà ngẩn người một lúc rồi quyết định ra khỏi cửa đi tìm cậu bạn nhỏ chơi.
Lái xe đến nhà họ Tiết, Ôn Trà quen đường quen lối bóp gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tiết Tửu, sau đó cậu híp mắt chào hỏi: “Bạn nhỏ, anh đến tìm em chơi nè.”
Tiết Tửu gạt bàn tay đang làm rộn của cậu ra: “Em phải làm bài tập.”
Ôn Trà cười phụt một tiếng, thằng nhóc ham chơi này thế mà lại dám lấy bài tập ra làm cái cớ, cậu không nói gì, chỉ “ờ” một tiếng thật dài.
Tiết Tửu đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Ôn Trà cầu xin nó chơi cùng, đột nhiên sốt ruột: “Được rồi, vậy em sẽ miễn cưỡng chơi cùng anh vậy.”
“Nhóc quỷ.” Ôn Trà nhéo lỗ tai nó: “Anh không muốn bị cậu và mẹ mắng đâu, đi làm bài tập của em đi.”
Tiết Tử trộm gà không được còn mất nắm gạo, vừa đeo balo hình con heo Peppa vừa lẩm bẩm: “Bọn họ đâu có mắng anh đâu.”
Theo như nó quan sát, Ôn Trà ở trong ngôi nhà này chưa từng phải nghe một câu nói nặng lời nào, làm gì giống như nó, ngày nào cũng bị bố là Tiết Bằng Phi rượt đánh đến gà bay chó sủa.
Tiết Tửu phồng má tức giận làm bài tập, một lúc sau, nó lớn tiếng hét lên với Ôn Trà đang cắm tai nghe chơi trò chơi: “Anh làm ồn đến em rồi.”
Ôn Trà nhướng mày, bỏ tai nghe xuống.
“Tiết hít thở của anh làm ồn đến em đó!” Tiết Tử lớn tiếng lặp lại một lần.
Thấy Ôn Trà thờ ơ làm thinh, nó không nhịn được, đặt bút xuống khóc la thất thanh: “Hu hu hu tại sao anh không cần phải học bài chứ! Dựa vào đâu mà chỉ có một mình em cần học! Thật là phiền chết mà!”
Ôn Trà phải rất cố gắng mới có thể kìm nén không bật cười, nhưng cậu không thể cười, nhóc Tiết ngang ngược lúc này đang vô cùng yếu ớt và nhạy cảm, đang thật sự rất phiền lòng, nếu cậu mà bật cười, nó có thể sẽ đơn phương cắt đứt quan hệ một tuần với cậu.
Ôn Trà vươn tay ôm Tiết Tửu qua: “Ôi, không phải thời gian trước anh cũng phải học đó sao?”
Tiết Tửu nấc lên một cái.
Đúng là như vậy, thời gian trước ngày nào Ôn Trà cũng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho thiên tài nhỏ của cậu than phiền về việc phải đuổi kịp tiến độ, nhưng Tiết Tử có rất nhiều chữ không biết, lấy hết can đảm đi hỏi Tiết Thanh Châu đọc như thế nào, không ngờ biểu cảm của Tiết Thanh Châu hơi bất lực và dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn đọc cho nó nghe.
Sau đó nó mới biết được! Cùng một nội dung như nhau! Tin nhắn mà Ôn Trà gửi và nó gửi cho Tiết Thanh Châu chỉ khác nhau ở chữ “em họ” và “anh họ”!
Tên đàn ông chết tiệt này! Có được vào tay rồi thì không biết trân trọng đúng không!
Da của Ôn Trà rất trắng, quầng thâm dưới mắt vì thức đêm cũng không thể biến mất trong chốc lát, Tiết Tửu ở trong lòng cậu ngẩng đầu lên nhìn cậu, không nháo nữa.
Ôn Trà cảm thán: “Bé con đúng là ấm áp.”
Tiết Tửu đen mặt, đây là xem nó thành vật ủ ấm à.
“Bài tập của anh sao rồi?” Nó khẽ đạp lên chân của Ôn Trà để trút giận, sau đó lập tức bất an mà liếc nhìn sắc mặt của đại ma vương.
Có vẻ đại ma vương thật sự mệt rồi, không đáp lại sự trả thù ấu trĩ của nó, hàng lông mi dài hơi rũ xuống, đùa nghịch đôi tai mèo rủ xuống từ nón áo khoác của nó: “Ừm, nộp lên rồi.”
“Nghe nói Ôn Nhạc Thuỷ cũng tham gia cuộc thi, anh nhất định phải thắng anh ta!” Tiết Tửu vừa nhắc đến cái tên này thì lại nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Trà cười: “Đương nhiên rồi.”
Tiết Tửu ngược lại đột nhiên hơi tỏ vẻ hèn nhát: “Anh… anh không sợ anh ta à.”
Người ta nói cảm giác của con nít rất nhạy bén, cộng thêm lớn lên trong nhà giàu có nên trưởng thành sớm, Tiết Tửu hiểu biết nhiều hơn những đứa nhỏ cùng tuổi. Cảm giác mà Ôn Nhạc Thuỷ cho Tiết Tửu đó là hình như cậu ta muốn gì cũng có thể thuận lợi có được, hơn nữa trong quá trình đó luôn có người vô tội chịu tổn thương.
“Anh sợ cái gì?” Ôn Trà không để tâm mà vỗ cái đầu xù xì của cậu nhóc, phối hợp làm một cái mặt quỷ: “Anh còn xấu xa hơn cậu ấy nhiều, anh là một tên yêu quái mà.”
“Ấu trĩ!” Tiết Tửu trợn mắt, nó suy nghĩ một lúc, vùi mặt vào trong lòng Ôn Trà, hít sâu một hơi, trong mũi tràn ngập hơi thở ấm áp dễ ngửi trên người Ôn Trà: “Nếu sau này anh bị người khác ăn hiếp, em… em sẽ cùng anh chịu đòn!”
Ôn Trà bị chọc đến cười ha ha, không có lương tâm mà nói: “Được, em nhớ phải chặn trước người anh bảo vệ cho anh đó.”
Khí khái anh hùng mà Tiết Tửu không dễ gì mới có được đã bị Ôn Trà đánh bay sạch sẽ, nó đau lòng lộn nhào trên giường, sau đó lại bị Ôn Trà xách đến trước bàn học.
“Nhanh lên cục cưng ngoan, làm xong bài tập rồi đi ngủ.”
Trước mắt Tiết Tử sáng lên: “Tối nay anh ngủ ở nhà em à.”
Bởi vì Ôn Trà đã đến đây rất nhiều lần, dường như đã xem nhà họ Tiết thành ngôi nhà thứ hai của mình. Nhà họ Tiết có đặc biệt để dành một căn phòng cho cậu, tất cả những vật dụng cần thiết đều có đủ. Sau khi tắm rửa xong, Ôn Trà thay bộ đồ ngủ hình con mèo, Tiết Tửu thay bộ đồ ngủ hình khủng long, cậu nằm trên giường vừa lúc có lúc không đọc truyện cho cậu nhóc nghe, vừa lướt điện thoại mới.
Cuộc bình chọn của cúp Phong Hoa có một quy trình, đó là tất cả những tác phẩm tham gia cuộc thi đều được ban tổ chức đăng trên trang web chính thức để tất cả mọi người xem, hơn nữa mỗi một người dùng đều có quyền bỏ phiếu, cuối cùng lấy số phiếu quy ra thứ hạng, những tác phẩm nằm trong top mười sẽ được cộng số điểm tương ứng.
Mỗi một cuộc thi đều sẽ có những tuyển thủ hot, fans của bọn họ kêu gọi bỏ phiếu khiến số phiếu của những người đó cách xa dẫn đầu, khiến không ít tuyển thủ khiếu nại kháng nghị. Nhưng câu trả lời của phía ban tổ chức là “Nghệ thuật là phải thể hiện cho người khác xem, sức kêu gọi của nhà nghệ thuật cũng là một phần của thực lực”, thái độ kiên quyết này đã đè ép hết tất cả những lời kháng nghị xuống. Nhưng năm nào cũng sẽ xuất hiện những chú ngựa đen một mình một súng không có fan, phía ban tổ chức ngăn chặn nghiêm ngặt hành vi gian lận phiếu bầu, khiến tiếng kêu than của mọi người ít đi rất nhiều.
Nhưng hôm nay lại có một bug xảy ra, Ôn Nhạc Thuỷ là ngôi sao có danh tiếng không nhỏ trong giới giải trí, dựa vào mức độ bảo vệ idol và độ đầu tư của fans, sao có thể không bỏ phiếu cho cậu ta chứ.
Người đại diện đã sớm cho rằng Ôn Nhạc Thuỷ sẽ lấy được giải thưởng này dễ như trở bàn tay. Bởi vì hình tượng thanh cao của Ôn Nhạc Thuỷ, người đại diện không cho phép cậu ta đăng weibo tuyên truyền, nhưng lại ở phía sau lưng âm thầm điên cuồng mua thuỷ quân PR, giả vờ làm người qua đường đề cử, làm số phiếu bầu của cậu ta tăng nhanh.
Ôn Trà mở tác phẩm của Ôn Nhạc Thuỷ mà trên weibo chuyển tiếp PR để lướt xem: Nội dung rất tích cực, kể về quá trình của một cậu thiếu niên theo đuổi ước mơ âm nhạc, thể hiện hình ảnh của một chàng thiếu niên ngây ngơ nhiệt huyết, cho dù có gặp thất bại cũng không bỏ cuộc. Ôn Nhạc Thuỷ tự mình diễn, không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của cậu ta không phải tệ, mà trong giới giải trí này, kỹ năng diễn xuất không tệ sẽ có thể thổi phồng thành diễn xuất đỉnh cao.
Xem ra không có sự tham gia của Duẫn Vũ, đội của Ôn Nhạc Thuỷ đã đổi một đề tài khác, vẫn có thể đưa ra tác phẩm không tệ như vậy.
Hơn nữa Ôn Trà còn kéo bài hát mà nhân vật chính sáng trong đoạn phim về progress bar để nghe lại một lần, có thể xác định, đây có lẽ là sáng tác của Edward, nhạc blues kinh điển mang đầy phong cách hoa lệ của phương tây.
Các fans kinh ngạc ủng hộ:
[Mọi người hãy xem thử tác phẩm mới của Tiểu Thuỷ đi! Thiếu niên quý báu sẽ không khiến các bạn thất vọng khi đầu tư vào đâu!]
[Vất vả cho Tiểu Thuỷ rồi, đem đến cho chúng ta một tác phẩm xuất sắc như vậy.]
[Mọi người mau bỏ phiếu, lấy vinh quang về cho Tiểu Thuỷ của chúng ta nào, mọi người nỡ lòng nào để cậu ấy thất vọng vì không lấy được giải nhất sao?]
[Một người huy động cả nhà bỏ phiếu rất khó sao? Mau làm cho tôi, đừng lướt weibo nữa!]
Bỏ qua những việc khác không nói, không có ai có thể chất vấn hoặc cười nhạo tình yêu đơn thuần của fans đối với idol của mình.
Ôn Trà bình tĩnh lướt weibo, không hề có chút hoảng loạn khi số phiếu của mình bị tụt lại phía sau.
Vốn dĩ dự tính ban đầu của cậu chính là muốn nguyên chủ để lại cái gì đó ở thế giới này, vì một giải thưởng mà lên võ đài với Ôn Nhạc Thuỷ, hao tổn quá nhiều, không phải là phong cách làm việc của Ôn Trà. Hơn nữa nói thật, cậu chỉ có một trái tim nhỏ nhoi, không có quá nhiều nhiệt tình với việc đánh nhau, mong ước lớn nhất của cậu là ăn uống vui chơi.
Tiết Tửu đã nhe nanh múa vuốt ngủ rồi, Ôm Trà bóp hai má đầy thịt của nó, Tiết Tửu đang ngủ say đáp lại cậu bằng một cái bọt bong bóng. Ôn Trà hứng thú chụp lại mấy tấm ảnh, sau khi chúc người nhà ngủ ngon thì trở về phòng ngủ.
Việc cậu không biết là, trong mấy tiếng mà cậu ngủ, số phiếu bầu của phía ban tổ chức đột nhiên xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.