Anh?
Xa nhau?
Dường như Tưởng Vũ Hách đã hiểu ra điều gì đó, như thể bị đánh một cái vào đầu.
Anh vội vàng tắt Wechat.
Nhằm mắt lại, không thể đưa ra quyết định một cách lý trí.
Sau khi xem vòng bạn bè của Ôn Dư, anh có thể thấy cô đã có bạn trai. Cô mua quà cho hẳn ta xong thì gặp mình, gặp tai nạn xe cộ.
Sau đó cô quên hết mọi thứ, kể cả bạn trai cô.
Số điện thoại đầu tiên trong danh bạ là “Ba”.
Nói cách khác, chỉ cần Tưởng Vũ Hách bấm số này, Ôn Dư sẽ lập tức quay về thế giới của cô.
Quay lại với người đàn ông đó. Tưởng Vũ Hách cầm điện thoại trong tay, anh vẫn im lặng, trong đôi mắt đen láy của anh không nhìn thấy cảm xúc
gì chỉ thấy tình cảm và lý trí dây dưa.
Bức tượng cậu bé mà Ôn Dư đưa cho anh được bày trong hộp đựng đồ ở trên bàn.
Còn có bức ảnh đầu tiên họ chụp chung cô gửi lúc chiều nay.
Từng giây từng phút, dẫn vặt suy nghĩ của anh.
Không biết trôi qua bao lâu, phòng sách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng giơ tay lên.
Màn hình điện thoại bị lật úp xuống bàn.
Anh lạnh nhạt nhìn vật bị mất màu đen cuối cùng nhấn nút tắt nguồn.
Sau đó anh mở ngăn kéo bị khóa ở bên trái bàn làm việc. Cạch một tiếng.
Điện thoại bị ném vào sâu vào ngăn kéo.
Lúc này, số phận nó bị Tưởng Vũ Hách quyết định.
Khi khóa ngăn kéo, mặt Tưởng Vũ Hách không cảm xúc, anh bình tĩnh như thể anh chưa thấy sự thật đó.
Thu dọn xong mọi thứ thì Ôn Dư trở về, cô đứng ngoài cửa phòng sách gõ cửa, sau đó tự mở cửa đi vào.
“Anh, anh làm sao vậy, không phải anh đã đồng ý tan làm cùng em ư? Sao anh lại lén về trước hả?”
Ôn Dư hoàn toàn không phát hiện Tưởng Vũ Hách có vấn đề gì. cô chỉ bịt mũi nói: “Sao anh hút lắm thuốc vậy.”
Cô đi bật máy lưu thông không khí rồi rót nước cho. Tưởng Vũ Hách, như thường lệ, cô lại ríu rít kể hôm nay mình đã đọc và học được bao nhiêu tài liệu trong công ty.
Tưởng Vũ Hách nhìn bóng lưng không hề biết gì của cô, suy nghĩ không tự chủ lại nghĩ đến vòng bạn bè vừa nãy.
Cô ấy mua quà gì cho hẳn ta. Trông cô có vẻ rất yêu hắn ta.
Có lẽ hẳn ta cũng như vậy.
Hắn ta chắc chắn đã ôm và hôn cô.
Thậm chí...Tưởng Vũ Hách còn nghĩ bọn họ đã làm chuyện đó hay chưa?
Rõ ràng trong đầu anh không có một người cụ thể, thậm chí Tưởng Vũ Hách còn không biết người đàn ông đó trông như thế nào, làm công việc gì.
Nhưng lúc này, trong lòng anh tràn ngập cảm giác ghen tị.
Cảm giác này như bàn tay vô hình bóp nghẹn anh. Mỗi lần nghĩ tới, anh đều thống khổ không thở nổi.
Tưởng Vũ Hách cởi cà vạt.
Lại uống thêm một cốc nước.
Ngừng một lát.
“Dư Dư”
Giọng anh hơi khàn, trầm hơn bình thường rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!