“Anh không thích chỗ kia hả?” Ôn Dư nhìn ra sự do dự trong mắt Tưởng Vũ Hách: “Hay là đến nơi gân công ty...”
“Em muốn ăn thì đi, anh sao cũng được.”
“Dạ” Ôn Dư phấn khởi gật đầu: “Vậy thì bây giờ em đặt bàn!”
'Trông cô rất vui vẻ, giống như thời tiết bên ngoài bây giờ, đơn thuần, sạch sẽ và xinh đẹp.
'Thế nhưng tâm tư Tưởng Vũ Hách lại không đơn thuần nữa.
Cuộc điện thoại của đồn công an khiến anh có cảm giác. xiềng xích vô hình trên người mình.
Gần công ty có một nhà hàng lẩu cao cấp mới khai trương, điều kiện rất tốt lại rất gần đây. Ôn Dư vui vẻ đặt một bàn ở đó.
Hai người không lái xe mà đi bộ đến đó. Có lẽ vì giờ là buổi trưa nên trong nhà hàng không có nhiều người. Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ngồi đối diện nhau.
“Anh à, chúng ta ăn lẩu gì đây?”
“Tùy em”
“Thế thì ăn lẩu cà chua nhé, em sợ cay” Ôn Dư cầm ipad gọi món: “Vậy anh ăn gì? Tôm viên pha lê là món nổi tiếng của nhà hàng này, anh muốn ăn không?”
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Ôn Dư ngẩng đầu thì thấy Tưởng Vũ Hách đang nhìn cô.
“???”
Cô khua tay trước mặt anh: “Anh nhìn gì vậy?”
Tưởng Vũ Hách lấy lại tỉnh thần, không nhìn cô nữa mà bình tĩnh nói: “Tùy em, em cứ gọi đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Ôn Dư cau mày, cô cảm thấy Tưởng Vũ Hách có gì đó không thích hợp.
Cô tùy tiện gọi vài món, sau khi đưa ipad cho nhân viên phục vụ, chỉ còn mình cô ở chỗ ngồi.
Chờ đợi chán quá nên cô lại lấy điện thoại ra vụng trộm xem.
Có lẽ do bài đăng trên Weibo vừa nấy viết về nguyên nhân tại sao nói Thẩm Minh Gia không tử tế cho nên sau khi được các blogger giải trí đăng lại, hắn ta lên hot search mấy lần.
Ôn Dư nhìn ra Thẩm Minh Gia đang rất sốt ruột.
Bởi vì cô nhận tin nhăn tự xưng là nhân viên công ty quản lý của Thẩm Minh Gia. Giọng điệu người đó rất lịch sự, mong được gặp trao đổi với cô.
Cuối cùng Ôn Dư cũng cảm nhận được niềm vui khi hành hạ tên đàn ông đê tiện, cô bĩu môi đáp lại một câu “Miễn bàn!" rồi kéo người đó vào danh sách đen.
Khi cô tắt điện thoại thì Tưởng Vũ Hách cũng quay lại. Ôn Dư đứng dậy đi vòng qua bàn đến ngồi cạnh anh, hỏi với vẻ quan tâm: “Anh à, anh sao vậy? Buổi sáng vẫn tốt mà,sao bây giờ anh lại không vui vậy?”
“Có sao?” Tưởng Vũ Hách nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rơi vào mặt Ôn Dư.
Cô thật thà nhìn anh, thậm chí sắc mặt cô rất nghiêm túc, như thể rất quan tâm đến anh.
Nhưng anh không biết cô có thể giữ dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại ngây thơ, dễ thương này được bao lâu.
Tưởng Vũ Hách biết rõ lấy lại chiếc điện thoại kia có ý nghĩa gì.
Trước đó giả làm anh em thì hy vọng Ôn Dư sớm khôi phục trí nhớ, nhớ lại gia đình mình, sớm rời khỏi Tưởng gia, trả lại tự do cho anh.
Thế nhưng bây giờ Tưởng Vũ Hách lại bị nghiệp quật bởi chính kế hoạch của anh.
Anh đổi ý rồi.
Ôn Dư không hiểu ra sao, không ngừng hỏi: “Rốt cuộc anh sao vậy?”
Tưởng Vũ Hách lắc đầu: “Không sao, tối qua không nghỉ ngơi tốt.”
Tâm tư của Tưởng Vũ Hách vô cùng kín đáo, người bình thường không thể biết anh đang nghĩ gì. Ôn Dư im lặng một lúc, sau đó cô lấy điện thoại ra, muốn gợi lên sự hứng thú của anh: “Anh ơi, chúng ta chụp ảnh nhé, hình như chúng ta chưa chụp chung tấm nào.”
Tưởng Vũ Hách hơi ngơ ngác.
Anh không hiểu vì sao Ôn Dư lại làm vậy.
Cô đang ám chỉ điều gì?
Kỷ niệm trước khi chia tay sao?
Anh chưa kịp phản ứng, Ôn Dư đã mở camera trước, giơ điện thoại lên trước mặt:
“Anh ơi nhìn vào đây." Cô vừa nói xong, giọng nói nhanh nhẹn của nhân viên phục vụ từ lối đi truyền đến: “Xin nhường đường, nồi lẩu đến đây!"
Ôn Dư ngồi bên ngoài, bởi vì cô cầm điện thoại chụp ảnh nên lúc này khuỷu tay cô vẫn đang chống bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!