Ôn Dư giống như rơi vào vực thẳm.
Xung quanh là một mảng đen kịt, cô không thể nhìn thấy gì, cơ thể không ngừng rơi xuống.
Cô hơi hoảng sợ, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được thứ gì.
Ngay lúc cô vô tri vô giác rơi xuống, một giọng nói gọi tên cô: “Tiểu Dư...”
Ôn Dư đột nhiên giống như được đánh thức, cô nỗ lực mở mắt ra, nhìn gương mặt trước mắt dần rõ ràng rồi lại thành mơ hồ.
“Tiểu Dư, mau tỉnh dậy” Giọng nói không ngừng gọi.
Ôn Dư không nhìn rõ gương mặt đó nhưng lại đặc biệt biết rõ anh ấy là ai.
Cô cố gắng liều mạng gọi tên anh ấy: “Anh, anh ơi... anh đừng đi, anh...”
Nhưng hình bóng kia lại cách mình ngày càng xa. Ôn Dư muốn nắm lấy anh ấy, nhưng đều phí công, cô giấy giụa, đột nhiên mở to mắt tỉnh lại trên mặt tràn đầy nước mắt. “Tỉnh dậy đi” Có người gọi ở bên người cô.
Ôn Dư mờ mịt nhìn căn phòng trắng lạnh lẽo, suy nghĩ vẫn còn ở trong mơ.
Đã bao nhiêu năm không mơ thấy Ôn Thanh Hữu.
Anh trai cùng cha cùng mẹ của cô, anh trai từ nhỏ đã thương yêu nâng niu cô trên lòng bàn tay.
Lúc cha mẹ ly hôn làm ồn ào mất hết mặt mũi, Ôn Dư được phán theo cha, mà anh trai Ôn Thanh Hữu thì bị mẹ đưa đi nước ngoài, từ đó trở đi không còn tin tức gì nữa.
Lúc Ôn Dư sáu tuổi đã lần đầu tiên không còn nhà.
Bây giờ hai mươi hai tuổi, lần nữa không còn nhà.
Giấc mơ dịu đang lại tàn khốc này Ôn Dư không muốn nghĩ đến nữa, suy nghĩ trở lại hiện tại, cô mở mắt nhìn, phát
hiện người mình giống như bị giữ chặt.
Nghiêng đầu mới phát hiện mình nằm trên giường bệnh, có rất nhiều người đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh.
Lúc này trí nhớ mới chậm chạp tuôn ra từ đại não, Ôn Dư cuối cùng nhớ tới nguyên nhân mình ở chỗ này.
Tối hôm qua ngay sau khi coi bói không lâu, cô bị một chiếc xe đâm phải.
Thật sự tin cụ già không đàng hoàng kia, phúc khí đã nói đâu?
Lại thật sự tin chứ? Lãng phí 70 tệ của cô.
“Phải bồi thường bao nhiêu?” Bỗng nhiên một giọng đàn ông truyền vào tai.
Ôn Dư sững sờ, lúc này mới phát hiện đứng bên giường ngoài các bác sĩ còn có một người đàn ông mặc âu phục cao cấp, dáng người trưởng thành.
Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt đó, lòng Ôn Dư mạnh mẽ. rơi lộp bộp.
Là anh? Là Tưởng Vũ Hách, tổng tài bị tính kế? Sao lại là anh? Anh ở đây làm gì?
Ôn Dư vô thức muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới cử động chân liền cảm nhận một trận đau nhức thấu tim.
Bác sĩ vội ngăn cô lại: “Này, cô đừng lộn xộn, cảng chân cô bị bong gân nghiêm trọng, sưng lên một mảng lớn, phải dưỡng bệnh.”
Ôn Dư ngơ ngẩn, cố gắng nâng nửa người lên, còn chưa kịp nhìn chân, mắt liếc chéo qua liền thấy trên mũi mình cũng băng kín băng gạc.
Bác sĩ lại lập tức bổ sung: “Xương mũi cũng bị đè ép mà. bị nứt ra, cũng phải tịnh dưỡng.”
Ôn Dư ngơ ngác nhìn mấy lần, sau đó vô lực năm xuống.
Kiếp trước cô hủy diệt vũ trụ à, phim Hàn cũng không dám biên soạn cho người ta thê thảm đến vậy.
Trong hai mươi tư giờ, phá sản, chia tay, tai nạn xe cộ, từng cái từng cái liên tiếp không ngừng.
Một người đàn ông trung niên đứng bên người Tưởng Vũ Hách nói xin lỗi: “Tiểu thư, tai nạn tối qua trách nhiệm chủ yếu là do tôi không nhìn rõ đèn xanh, cực kỳ không đúng liên lụy khiến cô bị thương”
Ôn Dư: ”.."
Đã hiểu rõ. Người này chắc hẳn là tài xế của Tưởng Vũ Hách, vì vậy vừa nãy Tưởng Vũ Hách mới vào thẳng vấn đề hỏi mình
muốn bồi thường bao nhiêu.
Quả nhiên là việc kinh doanh, nhanh chóng gọn gàng không nói nhảm.
Ôn Dư lại bỗng nhiên nhớ tới lời cụ già nói... “Qua tối hôm nay tất cả mọi khó khăn đều qua”
Những lời này không cần giải thích cũng vẫn hiểu được.
Cô gặp một trận tai nạn xe cộ, nhưng lại vì vậy có được một khoản tiền bồi thường, mà số tiền này đủ cho mình hôm
nay lá rách áo ôm, nghèo rớt mùng tơi thở được một hơi.
Trả một cái giá đắt, nhưng miễn cưỡng coi như ông trời mở cho cô một cánh cửa sổ nhỏ đi.
Ôn Dư tính toán tình huống trước mắt, ngẩng đầu, lúc chuẩn bị nói với người Tưởng Vũ Hách, người đàn ông lại nói:
“Hoặc cô có thể yêu cầu thứ khác cũng được.”
Ôn Dư vừa vặn chống lại ánh mắt của anh.
Lập tức sững sờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!