Ánh mắt chỉ chạm nhau một giây, Tang Thần đã biết mình không phải đối thủ của cô.
Nhưng nói ra cũng thật buồn cười, cô ta thậm chí cũng không biết tại sao.
"Có chuyện gì." Tưởng Vũ Hách thản nhiên hỏi. Mặc dù sự không cam lòng đó đã được phóng đại vô số lần khi nhìn thấy Ôn Dư, trong lòng cắn xé quãn quại đến khó chịu, nhưng Tang Thần vẫn cố kìm nén mọi cảm xúc:
"Trương tổng, tối qua Thẩm Minh Gia bị người ta vạch mặt, anh xác định vẫn muốn để anh ta diễn cùng tôi chứ? Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của 'Tâm Long” Ôn Dư sửng sốt, Thẩm Minh Gia? Bị người ta vạch mặt? Đúng là chuyện tốt!
Là người nào tốt bụng vậy, cô phải làm một lá cờ thưởng gửi tặng mới được.
Nghe Tang Thần nói vậy, Tưởng Vũ Hách cũng không có phản ứng gì quá lớn.
"Biết rồi, tôi sẽ xử lý."
Nói xong bỗng nhiên nhắc đến Ôn Dư: "Cái lúc nãy em muốn cho anh đâu."
Ôn Dư:? Cái gì cơ.
Cô hoang moang nhìn Tưởng Vũ Hách, người đàn ông lại chỉ vào lòng bàn tay cô.
Ý anh là mận khô? Không thể nào, vẫn còn người ở đây đó. "Đưa anh" Tưởng Vũ Hách lại thúc giục.
Ôn Dư có chút xấu hổ, nhìn Tang Thần, lại nhìn Tưởng Vũ Hách, dừng vài giây, sau đó ngoan ngoãn đưa mận khô ra.
Cô vốn không muốn đút anh, nhưng bàn tay vươn ra không biết sao lại đưa tới trước miệng người đàn ông.
Mà anh lại phối hợp há miệng ăn hiếm thấy.
Ôn Dư:?
Người đàn ông thản nhiên nêm một miếng: "Hơi chua."
"Không ngon bằng dâu khô lần trước."
Giọng điệu của anh khiến cho người ta nghe ra một loại cảm giác vô cùng thân mật như thể Ôn Dư thường xuyên đút đồ ăn cho anh.
Bầu không khí trong văn phòng vô cùng kỳ lạ.
Thấy Tang Thần đứng bất động, Tưởng Vũ Hách đột nhiên quay đầu nhìn cô: "Còn chuyện gì sao?"
Tang Thần chứng kiến hành động của hai người, sửng sốt đến mức không nói nên lời: "Không, không có."
Tưởng Vũ Hách hất cằm về phía cửa.
Tang Thần hiểu hành động của anh có nghĩa là gì.
Thậm chí, tất cả những việc anh vừa làm là có ý gì, cô đều hiểu.
Đôi mắt anh lạnh lùng, là đang cảnh cáo sự quá giới hạn và tâm tư của cô ta đêm đó.
Cũng là đang nói rõ với cô ta răng, người phụ nữ bên cạnh anh là bất khả xâm phạm.
Tang Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta lại có một trực giác không thể bì nổi với Ôn Dư như vậy.
Là một loại sức mạnh. Sức mạnh mà Tưởng Vũ Hách cho Ôn Dư. Mà cô ta lại không có, không có chút gì cả.