Ôn Dư chưa từng nghĩ tới, mình có tất cả đã dễ dàng mất hết như vậy.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đen như mực.
Nghĩ tới vẻ mặt khi Thẩm Minh Gia khinh miệt ám chỉ mình về nhà kia, Ôn Dư không nhịn được càng nằm chặt tay hơn.
Thì ra nụ cười dưới ánh mặt trời kia, vụng trộm xếp hàng mua trà sữa cho cô, người đàn ông một ngày ba bữa kiên nhẫn đưa cô đi ăn, từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn trên mặt lợi ích.
Đây không phải lừa dối, mà là lừa gạt ác ý.
Nhưng bây giờ ngoài đánh hẳn ta hai cái không đến nơi đến chốn kia, cái gì Ôn Dư cũng không làm được.
Dù sao bản thân cũng khó bảo vệ được. Lúc này một cụ già không biết xuất hiện từ đâu bất ngờ
'Cô gái, có phải cô gặp chuyện gì khó khăn không? Có muốn bói một quẻ không?”
Ôn Dư ghé mắt, phát hiện cụ già kia râu đã hơi bạc, tay trái chống gậy, tay phải xoay xoay hai hạt đào to, nhìn qua rất nhanh nhẹn.
Phạm vi nghề nghiệp ở chợ đêm này còn rất rộng rãi nha, còn có cả xem bói.
Cô tự giễu lắc đầu: “Không có tiền, không bói”
“Làm sao có thể” Cụ già vuốt bộ râu: “Tôi thấy ấn đường cô đầy đặn, khuôn mặt tròn trịa, cốt cách trong trẻo, môi đỏ giọng nói rõ ràng, rõ ràng là tướng mạo giàu có mà!”
“..” Ôn Dư miễn cưỡng gật đầu: “Trước đêm nay thì xem như vậy đi, nhưng bây giờ tôi đã phá sản rồi”
Trên mặt cụ già hiện vẻ lúng túng, lập tức lại hưng phấn nói: “Nhưng ấn đường cô tỏa sáng, chân núi phong long, trời thương mà ban cho gương mặt giàu có, nhìn qua chính là có mệnh đại phú đại quý, theo tôi th:
Ôn Dư đưa mắt chờ đợi.
“Phá sản chỉ là con đường cô cần đi đến thành công, chỉ cần vượt qua đoạn đường này tương lai nhất định thăng tiến rất nhanh.
Ôn Dư:
Cảm giác trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Cô ngồi thẳng, chủ động mở tay mình ra: “Nói kỹ một chút đi.”
Cụ già lập tức móc trong túi quần ra một tờ mã QR: “Hai mươi tệ bói nhỏ, năm mươi tệ giải thích rõ”
Ôn Dư do dự một giây, chọn cái đắt giải thích rõ.
Mười phút sau đó, nước bọt của cụ già bay tứ tung mà phân tích một lần cho Ôn Dư về vận mệnh của cô, cái gì mà địa chí trời đất, quý hợi đại vận... các loại thuật ngữ chuyên nghiệp mở miệng sẽ có, nghe đến Ôn Dư sững sờ.
“Tin tôi đi” Cụ già cuối cùng vỗ ngực tổng kết: “Chỉ cần qua đêm nay, phúc khí của cô sẽ tới, ngăn cũng không ngăn được”
Từ chợ đêm đi ra là đường một chiều không tính là rộng rãi, Ôn Dư đứng ở trên làn đi bộ đèn xanh, tùy tiện nhìn là bùa may mắn mà cô vừa mua với hai mươi tệ nữa.
Lời cụ già thề non hẹn biển vẫn còn văng vắng bên tai
“Cầm bùa trong tay, cô có thiên hạ” Hay lắm, một người dám khoác lác một người dám tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!