Ôn Dư lập tức gọi điện thoại cho chú Hà.
"Chú Hà, anh trai có ở cùng chú không? ”
Chú Hà không rõ nội tình, thành thật trả lời: "Hiện tại thiếu gia đang ở câu lạc bộ FIL, chú đang ở dưới lầu chờ cậu ấy. ”
"Được rồi. ” Ở câu lạc bộ đúng không?
Giờ phút này, Ôn Dư không biết cô lấy quyết tâm và dũng khí từ đâu.
Cô khoác áo khoác, thay giày, lái xe đi thẳng đến câu lạc bộ FIL.
Đây là một câu lạc bộ giải trí cao cấp rất nổi tiếng ở Kinh Thị, ra vào chủ yếu đều là người trong giới kinh doanh và giải trí.
Ôn Dư không phải khách quen, cũng không có người dẫn theo nên bị chặn lại ở cửa không được vào.
Cô đành phải gọi điện thoại cho Tưởng Vũ Hách, nhưng không ai bắt máy.
Rơi vào đường cùng, Ôn Dư tìm được chú Hà. Chú Hà đơn thuần cho rằng Ôn Dư chỉ là tới tìm ông chủ chơi, không biết quan hệ gần đây của bọn họ đã giảm xuống điểm đóng băng, cho nên mới từ bãi đỗ xe chạy tới.
Ông ấy là tài xế của Tưởng Vũ Hách, mọi người ở đây đều biết. Để ông ấy ra mặt, người phục vụ mới để Ôn Dư vào.
"Tưởng tổng ở V3, cô mời bên này. ”
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Ôn Dư cuối cùng cũng thuận lợi đi về phía ghế lô.
Lúc ở nhà thì đầy dũng khí, nhưng sắp tới trước mặt anh, Ôn Dư lại có chút lo lắng.
Cô vừa đi vừa hít một hơi thật sâu, lặp đi lặp lại những lời đã chuẩn bị trong lòng.
Đi tới cửa của một căn phòng sang trọng ở giữa hành lang, nhân viên phục vụ dừng lại "Cô đợi ở đây một chút, để tôi vào trong thông báo. ”
Ôn Dư: "Được”
Cửa hơi mở ra, Ôn Dư lặng lẽ đi qua hai bước, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Phòng này rất lớn, trên bàn trà màu đen bày mấy loại rượu khác nhau, trên sô pha ngồi rải rác hơn mười người.
Tưởng Vũ Hách ngồi giữa ghế sô pha, anh không mặc áo khoác, áo sơ mi đen cài khuy lỏng lẻo, tay áo hai bên cũng tùy ý xắn lên.
Có một người phụ nữ ngồi bên cạnh anh.
Một người phụ nữ xinh đẹp, hình như cô đã nhìn thấy cô ấy trên TV, tên là Tang gì đó.
Nhân viên phục vụ đi tới, ghé vào tai anh nói gì đó, Tưởng Vũ Hách nghe xong ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.
Người phụ nữ bên cạnh kia cũng nhìn theo. Với một ánh mắt dò xét và đánh giá.
Ôn Dư không rảnh để nhớ xem cô ta là ai, vẫn nhìn Tưởng Vũ Hách.
Với một ánh mắt hy vọng.
Lần này cô thật lòng, một chút cũng không diễn, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được.
Nhưng hai người nhìn nhau từ xa vài giây, Tưởng Vũ Hách vẫn chủ động dời tầm mắt.
Anh gọi Lệ Bạch tới, không biết nói cái gì, Lệ Bạch gật gật đầu, theo nhân viên phục vụ ra ngoài.
Ôn Dư: "Anh Lệ Bạch, em có thể vào được không? Không thì anh nói anh trai ra ngoài hai phút, em chỉ nói vài câu mà thôi. “
Nhưng Lệ Bạch lại nói: "Tưởng tổng đang bận, bây giờ không tiện lắm, tôi bảo chú Hà lái xe tới đây, cô về trước đi. ”
Ôn Dư vội nói: "Tôi chỉ cần hai phút. ”
Lệ Bạch im lặng vài giây, lắc đầu.
".." Ôn Dư lập tức hiểu động tác này.