'Tốt lắm, tin này giúp cô đỡ mất công mò mẫm nơi ở của tên tra nam.
Khách sạn Châu Dật. Qua đêm giao thừa.
Vừa nghe được hai từ này, Ôn Dư đã nhận ra có gì đó vô cùng mờ ám ở đây.
Tên tra nam tuyệt đối sẽ không ở một mình vào những lễ lớn như ngày này.
Lúc trước Ôn Dư quá xúc động khi bắt gian hẳn ta cùng trà xanh nên không kịp lưu lại chứng cứ. Hiện tại lại đi bắt gian một lần nữa cũng có chút phiền toái, nhưng vì có thể ngăn cản hản ta được vào làm tại Á Thịnh thì dù lên núi đao xuống biển lửa cô cũng cam lòng.
Ngày sau đêm giao thừa trôi qua rất nhanh.
Phải tìm biện pháp chuồn ra mới được.
Ôn Dư suy tư bưng cà phê ra khỏi phòng trà, thấy tổng giám sát nghệ sĩ không biết khi nào đã tới và ngồi đối diện Tưởng Vũ Hách, hai người đang bàn về công việc.
Ông ta nhìn thấy Ôn Dư thì gật đầu xem như chào hỏi, tiếp tục nói:
“Tưởng tổng, tôi có chuyện muốn hỏi ý của ngài, về việc ký hợp đồng với Thẩm Minh Gia”
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để thu thập thông tin sao? Ôn Dư chậm rãi buông cà phê, thuận tiện nghe lỏm.
“Bọn họ xem xong hiệp ước, những việc khác cũng không có vấn đề gì, chỉ muốn thêm một điều kiện”
Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Điều kiện gì?”
“Ký hợp đồng trong hai năm, mỗi năm đều phải bảo đảm cung cấp cho họ hai bộ phim”
Ôn Dư: “...
Mặt hẳn ta thật dày, còn dám đòi bảo đảm, dựa vào cái gì?
Bằng cái ngoại tình giẻ rách kia hay là bằng cái chân thối của hẳn ta?
Anh đừng đồng ý với hẳn ta!
Ôn Dư kêu gào ở trong lòng.
Bên kia, Tưởng Vũ Hách khẽ cười: “Đòi hỏi rất nhiều.”
Nói xong không thèm để ý mà ném hợp đồng sang một bên: “Nói cho bọn họ, tên nghệ sĩ này còn chưa hồng đến nỗi có thể ra điều kiện với tôi, cảm thấy không hài lòng thì đừng ký, chúng ta không quan tâm.”
Làm tốt lắm!
Anh trai thật là giỏi!
Anh trai quá ngầu!
Cảm giác tâm linh tương thông sung sướng tới mức Ôn Dư lộ ra một nụ cười quỷ dị lúc nào không hay.
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được có gì đó bất thường, quay đầu lại nhìn: “Em đứng đây làm gì?”
Ôn Dư giật bản, nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc: “Em có làm gì đâu.”
Dừng một chút: “Em chỉ muốn đứng gần anh thêm một chút”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Tổng giám sát: “...”
Nhìn khuân mặt hóng chuyện của tổng giám sát, Tưởng Vũ Hách mất tự nhiên mà ho một tiếng: “Tạm thời vậy đã, ông ra ngoài trước đi.”
“Được rồi.”
Cửa đóng lại.
Tưởng Vũ Hách nhìn về phía Ôn Dư: “Nghe cho kỹ đây.”
Ôn Dư: “2”
“Ở văn phòng không được gọi là anh, không được làm nũng, không được nghịch ngợm, đây là nơi làm việc chứ không phải ở nhà”
Ôn Dư trầm mặc một lát: “Vâng, Tưởng tổng.”
"Tiếp theo yên lặng lùi về sô pha, cúi đầu xem tay.
Giống như đang rất nhàm chán.
Tưởng Vũ Hách thở dài, thật sự bó tay với cô gái này.
Anh vớ bậy một phần kế hoạch tuyển chọn diễn viên trẻ kèm tư liệu của thí sinh đặt trên bàn đưa cô: “Cầm đọc đi, xem xong rồi thì nói cho anh ai có tiềm năng nhất.”
Cuối cùng cũng có việc làm, Ôn Dư tinh thần tỉnh táo, cầm lấy tư liệu rồi đọc rất nghiêm túc.
Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng được hưởng chút yên tĩnh, anh xoa xoa hàng mị, tiếp tục đọc công văn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cái đuôi càng ngày càng dính mình, ném cũng ném không được.
Rõ ràng có thể từ chối cô.
Vì sao lại phải thỏa hiệp?