Ba người tìm nhà hàng dùng cơm trước, sau đó mới cùng đi xem Cầu Vọng Giang.
Trước kia Ôn Dư chỉ cảm thấy chỗ này vừa đông lại loạn, không thích hợp với một cô gái tiểu thư như cô. Nhưng ngày hôm trước lúc cô đi dạo qua một vòng mới phát hiện nơi này rất tuyệt.
Cô không biết khi nào phải trở về Kinh Thị nên muốn chơi tận hứng một chuyến.
Trong chợ rất đông đúc và tấp nập, Ôn Dư đi phía trước, Tưởng Vũ Hách và Lệ Bạch theo phía sau.
Ôn Dư tò mò nhìn hết nơi này tới nơi khác, mỉm cười vui vẻ suốt cả ngày.
Tưởng Vũ Hách nói chỉ cho cô một tiếng để chơi nhưng giờ đã quá hai tiếng rồi.
Ngay cả Lệ Bạch đều nhịn không được nói: “Hiếm khi ông chủ chịu kiên nhẫn thế này.”
Tưởng Vũ Hách lại cười nhạt: “Tôi chỉ muốn giúp chú Hà đỡ áy náy tự trách vì làm Ôn Dư mất đi ký ức thôi.”
Tuy anh nói như vậy nhưng Lệ Bạch đã làm việc cho Tưởng Vũ Hách nhiều năm nên biết hành động này của anh rất khác với bình thường.
Lệ Bạch khó hiểu, lại hỏi: “Ông chủ đã gặp cô Triệu rồi à? Cô ấy có phải là người mà ngài vẫn đang tìm không?”
Tưởng Vũ Hách: “Không biết.”
Lệ Bạch: “Không biết?”
“Có lẽ phải, cũng có lẽ không phải.” Tưởng Vũ Hách vừa đi vừa nhìn Ôn Dư đang chơi đùa vui vẻ đừng trước, một lát, bình tĩnh nói: “Nhưng đều không quan trọng.”
Lệ Bạch cái hiểu cái không, ánh mắt nhìn theo anh, cuối cùng nhận ra nguyên nhân anh nói từ “Không quan trọng”.
Lệ Bạch biết rõ, tính tình Tưởng Vũ Hách đang chậm rãi thay đổi nhưng ông chủ...
Thậm chí còn chưa tự nhận thức được điều đó.
Khi hai người đàn ông đang nói chuyện thì Ôn Dư bỗng nhiên quay đầu lại: “Anh ơi, mau đến đây xem này!”
Cô vẫy tay, trông rất hưng phấn. Tưởng Vũ Hách chậm rãi đi qua: “Xem cái gì?”
Ôn Dư chỉ vào cửa hàng bán tượng đất cách đó không xa: “Ngày hôm qua em đã mua hai bức tượng đất nhỏ khắc hình anh trai và em gái ở quán này đấy.”
Trên gian hàng trong quán vẫn đặt một cặp tượng đất giống nhau như đúc, Ôn Dư “Hừ” một tiếng: “Lúc ông ta nói cặp tượng này là hàng phiên bản giới hạn, em đã thừa biết ông ta đang nói xạo rồi.”
Vừa nói xong, một đôi tình nhân đi vào quán rồi cầm lấy đôi tượng đất kia, cái giọng ồm ồm chát chúa của ông chủ quán lập tức truyền tới:
“Hai cháu thật tinh mắt, đây là tượng kim đồng ngọc nữ, trai xinh gái đẹp phiên bản giới hạn! Trời sinh một đôi, trăm năm vẫn hòa thuận! Nếu hai cháu mua nó thì sẽ sống ở bên nhau cả đời này không chia lìa!”
Ôn Dư: “...“
Ôn Dư: “2
Xấu hổ trong ba giây, Ôn Dư co quắp xoay người, hoảng loạn xua tay với Tưởng Vũ Hách:
“Không phải như vậy, lúc em mua ông ta còn nói đây là tình nghĩa anh em, không tin anh hỏi Lệ Bạch đi.”
Lần đầu tiên Tưởng Vũ Hách thấy Ôn Dư hoảng tới mức lắp bắp như vậy, tự dưng bật cười.
Anh không nói chuyện, trực tiếp lướt qua cửa hàng đi ra ngoài, Lệ Bạch theo ở phía sau cũng mỉm cười đầy thâm ý.
Ôn Dư:
Nghe em giải thích đã chứ? Này!
Hai anh cười cái con khỉ!
Buổi chiều ngày thứ ba, Ôn Dư đi theo Tưởng Vũ Hách lên máy bay trở về Kinh Thị.
Chuyến đi tới Giang Thành lần này tuy rằng gặp phải nhiều khó khăn nhưng Ôn Dư vẫn đều giải quyết được. Khi lên máy bay, Ôn Dư bỗng nhiên nhận được tin nhắn WeChat của 'Vưu Hân...
[Hôm nay có tin tốt này, nghe nói ban nhạc Versailles đình đám mà Triệu Văn Tĩnh khoe khoang với bạn bè đột nhiên hủy bỏ hiệp ước không tham dự nữa, thấy người khác nói cô ta tức giận đến mức mặt tái mét ngay trong yến hội đấy, ha ha ha ha hal]
Ôn Dư nhớ rõ lúc đang trị liệu băng cách thôi miên ở nhà của Lưu Đoàn, Tưởng Vũ Hách đã nói hẹn gặp lại ông ta tại Giang Thành.
Ban nhạc mà Triệu Văn Tĩnh mời chắc là thuộc quản lý của Lưu Đoàn, còn về lý do đột nhiên ngừng biểu diễn...
Ôn Dư trộm nhìn Tưởng Vũ Hách.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!