Ôn Dư chột dạ.
Ý của anh là gì?
Anh đã phát hiện rồi? Mọi chuyện lộ hết chưa?
Tuy cô đang rất nôn nóng, nhưng có lẽ những chuyện như. Vậy xảy ra quá nhiều nên Ôn Dư đã học được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân, bình tĩnh nói:
“Sao anh nói em khôn lỏi? Em chẳng hiểu gì cả.”
“Không hiểu?”
Tưởng Vũ Hách cúi đầu nhìn, chắc do vừa nãy bị anh vô. tình đập phải nên khuỷu tay của Ôn Dư có một vết bầm máu xanh tím.
Anh buông cánh tay cô ra.
“Lúc trước em tìm cách quấn lấy Lệ Bạch dò hỏi về chuyện của Triệu tiểu thư, sau đó lại lẻn theo anh tới nhà ăn rồi cố ý xô xát cùng người khác để thu hút sự chú ý của anh, tất cả chuyện này không thể chỉ là ngẫu nhiên”
Ôn Dư sợ hãi.
Không hổ danh là kẻ từng lăn lộn trong giới giải trí, không hổ danh là người tránh được kế hoạch thuốc kích tình của Lê Mạn và nghiên cứu được bí mật của bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ...
Tất cả mọi chuyện bị bại lộ hết rồi?
Ôn Dư quá bất ngờ nên không biết phải giải quyết vụ này thế nào.
Cô vẫn luôn tự tin rằng bản thân rất thông minh nhưng lúc này lại đành bó tay chịu trói, chỉ có thể im lặng giả ngu để kéo dài thời gian suy nghĩ biện pháp.
Nhưng Tưởng Vũ Hách không có kiên nhẫn chờ cô, thúc giục: “Nói mau.”
Ôn Dư cúi đầu rồi cắn môi, từng tế bào não đều điên cuồng vận chuyển tìm cách giải quyết.
Đâm lao thì phải theo lao, người đàn ông này quá thông minh nên mấy kế sách bình thường không lừa được anh.
Trước mắt chỉ đành thừa nhận rồi tìm một lý do hợp tình hợp lý che giấu là xong.
Nhằm mắt, chơi liều luôn...
“Vâng, anh nói đúng!” Ôn Dư buồn bã nói: “Ngày hôm qua anh nói định đi hẹn hò với bạn gái nên em thấy khó chịu.”
Tưởng Vũ Hách ngẩn người, giây lát, bình tĩnh nói với tài xế và thư ký đang ngồi ghế trước: “Phiền hai người đi ra ngoài chút.”
Lúc bọn họ xuống xe, Tưởng Vũ Hách mới tiếp tục hỏi Ôn Dư: “Em khó chịu cái gì?”
Ôn Dư nhập diễn:
“Em sợ anh có bạn gái rồi thì sẽ không cần em nữa, sau đó em sẽ phải trở lại viện điều dưỡng...”
“Em biết lúc em mới về đây anh cũng không thích em lắm, thậm chí còn không định nhận em làm em gái anh. Mãi tới tận bây giờ anh mới thân thiện với em một chút thì tự dưng anh lại có bạn gái, sau này chắc anh chỉ quan tâm tới bạn gái anh thôi.”
“Còn em thì lại bị anh vứt bỏ, quên lãng.” Nói tới đây giọng của Ôn Dư càng ngày càng nhỏ.
Trong nháy mắt, suy nghĩ cùng hồi ức giống như nhập. vào làm một với nhau.
„Bị vứt bỏ, bị quên lãng. Năm cô 6 tuổi, Ôn Dư chỉ biết căng mắt nhìn mẹ và anh trai rời đi, cô cố chạy theo xe thật lâu mà họ vẫn không dừng lại.
Nhiều năm qua, cô mất đi tình thương của mẹ, cũng mất đi cả anh trai.
Cô bị họ vứt bỏ và quên lãng.
Điều này chọc đúng chỗ đau làm Ôn Dư thấy xót xa, vành mắt đỏ hoe một cách chân thật.
Tưởng Vũ Hách: “..”
Gì vậy trời, chỉ hỏi một câu thôi mà đã khóc rồi?
Anh chịu thua.
“Được rồi, được rồi” Anh qua loa kết thúc đề tài: “Chẳng lẽ anh không có quyền hỏi em à? Anh đã làm gì mà em khóc? Sao mít ướt thế?”
Ôn Dư cúi xuống lắc đầu.
Lần này không phải giả vờ, là thật sự.
Thấy Ôn Dư không nói lời nào, trông đáng thương vô cùng, Tưởng Vũ Hách bó tay, thầm chửi bậy một câu, rút ra
một tờ giấy khăn đưa cho cô:
“Còn muốn đi ngắm hội trên Cầu Vọng Giang nữa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!