Cả hai bắt taxi và đến thẳng nhà hàng Mio.
Ban đầu, Ôn Dư muốn Vưu Hân đến nhà hàng để xem Triệu tiểu thư là ai. Nhưng sau khi hai người thảo luận thì đã quyết cả hai sẽ cùng đến. Bởi vì Ôn Dư có thể biết người mà 'Vưu Hân không biết mà nhà hàng không cho phép chụp ảnh nên cô vẫn phải tự đi.
Nếu thật sự là người quen, Ôn Dư phải lập tức bỏ chạy.
Lúc họ đến là mười rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến 11 giờ.
Trong nhà hàng có rất ít người, chỉ có một hai bàn có khách. Ôn Dư đeo kính râm nhìn xung quanh nhưng không thấy được người nào quen mắt.
Không có mục tiêu khả nghi nào được tìm thấy.
Vì an toàn, cô và Vưu Hân không ngồi cùng nhau mà tìm một chỗ khuất bên cửa sổ và ngồi đối diện nhau.
Hai người tựa như hai kẻ xa lạ, lúc nhìn cửa nhà hàng, lúc. lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc 10:40, một vài khách hàng bước vào cửa hàng, Ôn Dư đã nhìn thấy họ nhưng tất cả cô đều không quen.
Mười giờ bốn mươi lăm, tất cả đều bình thường.
Có lẽ đã chán với việc chờ đợi, Vưu Hân gửi cho Ôn Dư một tin nhắn WeChat. Đó là ảnh chụp màn hình bài viết của ai đó.
"Triệu Văn Tịnh gần đây luôn giữ vị trí tiểu thư số một của Giang thành. Ngay cả sinh nhật của cô ta cũng làm giống như một người nổi tiếng. Hiện tại cô ta chỉ sợ rằng mọi người trong thành phố không biết việc cô ta đã thay thế cậu.
Ôn Dư nhấp vào ảnh chụp màn hình. Đó là một đoạn mà Triệu Văn Tịnh viết lên để mập mờ khoe với bạn bè rằng cô ta đã mời một ban nhạc tuyệt vời như thế nào để giúp mình tổ chức sinh nhật vào ngày mai. Bài viết vô cùng làm màu.
Ôn Dư cười nhạo một tiếng, cô đang định tìm biểu tượng đảo mắt gửi cho Vưu Hân. Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói: "Này, đây không phải là Vưu Hân sao, đã lâu không. gặp."
Dù cho đang nhắm mắt, Ôn Dư cũng biết giọng nói ngang ngược bá đạo này là của ai.
Cô nhanh chóng nhìn Vưu Hân, cả hai trao đổi ánh mắt, bộ dạng không thể tin được.
Không, không, không, không.
€ó khi nào cô tiểu thư bí ẩn họ Triệu kia là Triệu Văn Tịnh?
Đối thủ đầu tiên đã bị Ôn Dư loại bỏ! Triệu! Văn! Tịnh! Ôn Dư không thể tin xoa xoa trán.
'Vưu Hân lấy lệ đáp lại Triệu Văn Tịnh: "Chà, thật là trùng hợp."
Triệu Văn Tịnh hoàn toàn không nhận ra Ôn Dư đang ngồi đối diện. Cô ta hỏi Vưu Hân với giọng điệu quan tâm: "Tại sao cô lại rời khỏi hội những người nổi g? Chúng tôi đá Ôn Dư ra nhưng chúng tôi không muốn đá cô. Có muốn được thêm lại không?"
"Không cần." Vưu Hân giữ thái độ rất lãnh đạm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!