Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trà Xanh Công Lược - Ôn Dư (FULL)

Ôn Dư đã nghe nói qua về thuật thôi miên trước đây.

Trong tưởng tượng của cô, thôi miên giống như chơi một trò chơi về sự thật và bí mật của một người sẽ bị bại lộ nếu không cẩn thận.

Vì vậy, khi người phụ nữ trước mặt nói cô sắp trải qua một loại liệu pháp thôi miên suy nghĩ sâu lắng, mặc dù Ôn Dư đã tạm thời thoát khỏi nỗi sợ hãi về điện giật nhưng cô vẫn không dám thả lỏng.

Dù sao cô mất trí nhớ là giả bộ, nếu như cô thật sự bị thôi miên nói ra lời không nên nói, có thể Tưởng Vũ Hách sẽ khiến cô đầu thai làm người ngay tại chỗ.

Ôn Dư ngoan ngoãn nằm xuống, người phụ nữ thắp một ngọn đèn hương cỏ thơm, bên kia một chị gái xinh đẹp chơi đàn Cello trầm thấp.

“Phương pháp thôi miên hôm nay tôi chọn cho cô là phương pháp hướng dẫn thời gian quay về, cô thả lỏng đi”

Giọng nói của giáo viên rất nhẹ nhàng, khiến cho Ôn Dư cảm thấy thoải mái vô cùng trước khi bắt đầu.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Ôn Dư lập tức nhéo mạnh vào đùi mình, cô tự nhủ phải tỉnh táo, không để bác sĩ dẫn đi!

Vì vậy khi nhà trị liệu nói hãy thư giãn, cô càng cảnh giác cao độ.

Bác sĩ trị liệu nói cô hãy tưởng tượng ra cảnh biển lặng trước mặt, trong đầu cô lập tức liên tưởng đến một ngọn núi lửa đang phun trào.

Nhà trị liệu nói cô tưởng tượng cảnh cô đang ngồi trên một chiếc thuyền nhẹ trôi ở hồ nước, cô lại nghĩ đến cô đang nhảy múa bẵng đôi chân trần của mình trên một sợi dây thép nóng đỏ.

Nói chung, sau mười phút cô đã chiến đấu với độ chính xác như vậy.

Vợ của Lưu Đoàn, bà Đinh là bác sĩ trị liệu lần này, mở cửa đi vào...

“Tưởng tổng”

Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, lại nhìn đồng hồ: “Không phải chỉ mất nửa tiếng à?”

“Phải.” Bà Đinh không biết làm sao chỉ vào bên trong: “Nhưng cô ấy đang ngủ.”

Đây là một lần trị liệu không thành công.

Nhưng bà Đinh vẫn nói với Tưởng Vũ Hách: “Tôi có thể thấy trong lòng cô ấy có rất nhiều lo lăng, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Cậu cũng nên quan tâm đến cô ấy nhiều hơn một chút trong cuộc sống, hãy quan tâm cảm xúc của cô ấy và đối xử với cô ấy thì sẽ có lợi hơn cho tình trạng của cô ấy”

Ôn Dư ngủ cả tiếng đồng hồ.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang năm ở một nơi xa lạ, cô ngây người vài giây rồi chợt nhớ ra...

Chết tiệt, cô vừa mới bị thôi miên!

Rồi cả người cô ngồi bật dậy như lò xo.

Tiêu rồi.

Ôn Dư không biết tại sao cô đang ngoan cố chiến đấu lại đột nhiên ngủ thiếp đi, nhưng quan trọng hơn là cô không biết mình có nói gì với người thôi miên khi ngủ hay không?

Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, không có ai ở đó, chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt còn sót lại xung quanh.

Ôn Dư hoảng sợ, cẩn thận xuống giường, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách ngồi trước bàn thủy tinh trong sân của biệt thự.

Dường như anh nghe được động tĩnh, xa xa liếc mắt một cái, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén quen thuộc, giống như chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu chút tính toán trong lòng Ôn Dư.

Lúc này Ôn Dư không thể tìm được manh mối gì trong ánh mắt của anh, hai tay cô lo lắng nắm chặt lại, suy nghĩ một chút, cô quyết định nhịn xuống, tùy theo hoàn cảnh mà hành động.

Ôn Dư giả vờ bình tĩnh đi tới chỗ Tưởng Vũ Hách, cô nhìn thấy Lưu Đoàn và anh đứng dậy, họ bắt tay nhau:

“Vậy hẹn gặp lại cậu ở Giang Thành.” “Được”

Ôn Dư lập tức sửng sốt, Tưởng Vũ Hách muốn đi Giang Thành?

Cô đang miên man suy nghĩ, một giọng nam truyền đến: “Em dậy rồi à?”

Ôn Dư lấy lại tinh thần, gật đầu, cẩn thận thăm dò: “Anh, ông ta có nói cái gì với anh không?”

Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nhìn cô: “Em nói đi?”

Ba từ không rõ nghĩa này thật là khiến người khác tê dại da đầu

Hai chân Ôn Dư hơi nhữn ra, sự tự tin gần như tiêu tan, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Em không bi:

Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là em không biết. Bác sĩ Đinh đã làm điều trị hơn mười năm và em là người đầu tiên ngủ thiếp đi còn ngáy trong quá trình điều trị”

Thần kinh đang căng chặt của Ôn Dư đột nhiên thả lỏng...

Nói như vậy, hẳn là cô ngủ suốt thời gian đó và không nói một lời nào, đúng không?

Với lại nếu cô có nói cái gì đó thì Tưởng Vũ Hách sẽ không như bây giờ.

Tốt quá rồi...

Ôn Dư âm thầm thở ra một hơi, vừa mới mừng rỡ thoát khỏi kiếp nạn, một lát sau cô lại bị tiếng ngáy ngủ thu hút sự chú ý.

Ngáy?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!