Tưởng Vũ Hách thậm chí không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Cùng nhau đi"
Đáp án này năm ngoài suy tính của Ôn Dư. Lần trước cô đi thay băng thì anh cũng đi cùng. Anh nói là vì có việc cần đến bệnh viện để giải quyết chuyện của Lê Mạn. Nhưng lần này thì khác bởi vì không có ai ở bệnh viện cần anh tới.
Chẳng lẽ anh đặc biệt muốn đi cùng cô?
Mãi cho đến khi Tưởng Vũ Hách đến bệnh viện cùng Ôn Dư thì cô mới tin người đàn ông này thật sự thương xót và muốn cùng mình đi thay băng.
Lần thay băng này so với lần trước thuận lợi hơn nhiều. Ôn Dư ghi nhớ bài học đau dài chi bằng đau ngắn nên rất hợp tác với bác sĩ.
Trong khi cô đang thay băng, Tưởng Vũ Hách đến văn phòng bác sĩ, anh hỏi: "Rốt cuộc phải mất bao lâu cô ấy mới nhớ ra bản thân?”
"Tưởng tổng." Bác sĩ kiên nhãn giải thích: "Mất trí nhớ là một tình trạng rất phức tạp. Theo số liệu lâm sàng của chúng tôi, trước khi xảy ra tai nạn, 80% người bị thương đều chịu chấn thương lớn trong cuộc đời. Cho nên..."
"Tôi không có hứng thú để biết những chuyện này." Tưởng Vũ Hách cắt ngang lời bác sĩ, anh lạnh giọng nói: "Chỉ cần nói cho tôi biết sẽ mất bao lâu”
Bác sĩ dừng một chút, ngập ngừng: "Có người ba năm năm, có người một hai tháng."
"Ba đến năm năm?" Hiển nhiên là Tưởng Vũ Hách không nghĩ tới sẽ mất nhiều thời gian như vậy.
Bác sĩ gật đầu nói thẳng với anh: "Bây giờ cô ấy cảm thấy anh là anh trai của mình, vậy nên anh cũng có thể làm như cách cô ấy muốn để xoa dịu cảm xúc của cô ấy. Cô ấy càng thoải mái thì càng nhanh hồi phục. Nhưng ngược lại, nếu anh cứ chống đối và thờ ơ khiến đối phương cảm thấy. mình đang không được an toàn thì sẽ gây bất lợi cho việc hồi phục. Nói cách khác..."
"Anh càng phối hợp với cô ấy, thì mối quan hệ giữa hai người càng nhanh kết thúc."
Tưởng Vũ Hách nghĩ một lúc, sau đó rời khỏi văn phòng mà không nói gì.
Khi anh trở lại phòng bệnh thì Ôn Dư đã thay xong thuốc. Nhìn thấy Tưởng Vũ Hách đi vào, cô nũng nịu nói với anh: "Anh, em không sao, hôm nay không cần đến năm phút đã xong rồi."
Ngay cả chú Hà cũng khen Ôn Dư dũng cảm.
Tưởng Vũ Hách mím môi: "Xong việc thì đi thôi."
Tưởng Vũ Hách vẫn luôn im lặng suốt dọc đường từ. bệnh viện đi ra. Chú Hà đang lái xe cũng ngập ngừng mãi mới nói: "Thiếu gia, hôm nay là ngày Đông chí, tôi muốn mời cậu và Tiểu Ngư đến nhà tôi ăn sủi cảo."
Tưởng Vũ Hách bình tĩnh lại, cau mày hỏi: "Tiểu Ngư là ai?
"Là em”" Ôn Dư từ hàng ghế đầu xoay người lại cười với Tưởng Vũ Hách: "Chú Hà luôn nói không biết nên gọi em như thế nào, mà em cũng không nhớ tên mình là gì, cho nên mới chọn một tên ngẫu nhiên là Tiểu Ngư"
Cô dừng một chút nói: "Tưởng Tiểu Ngư có được: không?"
Câu sau là cô cố ý hỏi thử, vốn tưởng răng Tưởng Vũ Hách sẽ không đồng ý. Thật không ngờ anh chỉ trầm mặc mấy giây đã gật gật đầu nói: "Được."
Cho thêm người vào gia phả là chuyện lớn mà anh nói đồng ý là đồng ý luôn à?
Cô chỉ tùy tiện nói thôi mà! Quyết định của anh có hơi vội vàng đúng không?
Tưởng Vũ Hách thẳng thản trả lời khiến Ôn Dư không biết phải nói tiếp cuộc trò chuyện này như thế nào.
Thấy Tưởng Vũ Hách không trả lời câu hỏi, chú Hà hiểu rằng với thân phận của mình sao anh có thể đến nhà ông ấy. dự lễ Đông chí chứ. Vì vậy chú Hà chủ động nói: "Thiếu gia, nếu cậu không có thời gian cũng không sao, tôi đưa Tiểu Ngư đi ăn rồi đưa con bé về là được."
Tưởng Vũ Hách nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: "Không cần, chúng ta cùng nhau đi"
Ôn Dư: "...
Nhà của chú Hà là một căn hộ với hai phòng ngủ đơn giản. Nơi này tuy nhỏ nhưng bài trí rất ấm cúng. Ôn Dư vừa đi vào đã cảm nhận được một loại ấm áp mà cô luôn mong muốn từ nhỏ, một loại hơi ấm gọi là nhà.
Con gái của chú Hà là Nhân Nhân, cô ấy mới 20 tuổi, thân hình hơi mập mạp nhưng dễ thương và nhiệt tình. Người này vừa thấy Ôn Dư đi vào đã chủ động đẩy xe lăn giúp cô.
“Chị là Tiểu Ngư đúng không? Em chào chị!"
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Vũ Hách đi theo phía sau thì kêu to một tiếng: "Chào anh!"