Ba giây trước khi đèn đỏ kết thúc, Ôn Dư nhắm mắt lại, đấu tranh hết lần này đến lần khác, cuối cùng gọi tài xế: “Thôi vậy, chúng ta quay về đường cũ đi”
Nếu cô cứ như vậy trở về Giang Thành thì chẳng phải là làm theo mong muốn của Thẩm Minh Gia sao?
Chẳng phải hắn ta mong điều ước của cô thành hiện thực càng sớm càng tốt sao, vậy thì cứ mở to hai mắt ra mà chờ đi.
Ôn Dư lại hừng hực khí thế chiến đấu, lập tức ngồi thẳng lưng: "Bác tài, cho cháu hỏi có cửa hàng đồ cũ nào trên đường trở về không?"
Ôn Dư trở về biệt thự trước mười một giờ.
Cửa chính vẫn đóng chặt, hiển nhiên dì Mười Hai vẫn chưa về.
Điều này cũng có nghĩa là lần này Ôn Dư tự tiện trốn đi rất an toàn, thần không biết quỷ không hay, cũng không có bất kì ai biết.
Cô điều khiển từ xa chiếc xe lăn đến sân biệt thự rồi dừng lại.
Bây giờ là tháng mười hai, tiết trời mỗi ngày một lạnh, hiếm khi mặt trời hôm nay ló dạng, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, chiếu lên người rất thoải mái.
Ôn Dư nghĩ kỹ rồi, khi dì Mười Hai trở về, cô sẽ nói mình muốn ra ngoài sân phơi năng, nhưng bỗng có gió thổi qua làm cửa chính bị đóng lại.
Lý do này đúng là hoàn mỹ không chút tì vết.
Ôn Dư yên tâm nhảm mắt lại phơi nắng.
Không ngờ đến khi mặt trời đã xuống núi, dì Mười Hai vẫn chưa về.
Đêm mùa đông luôn đến rất sớm, sắc trời dần tối, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm mạnh.
Ôn Dư nghĩ, không cần, thật sự là không cần phải thế này.
Nếu như cô có làm sai, cùng lắm thì đợi Tưởng Vũ Hách trở về rồi chất vấn thêm vài câu là được, chứ không phải chờ. đợi như thế này, vừa đói vừa rét, trời lại còn có tuyết rơi nhẹ.
Và trên hết,
Cô mắc vệ sinh quá...
Sáu giờ rưỡi, chú Hà đón Tưởng Vũ Hách vừa họp xong đi ăn tối với khách hàng. Trên đường đi, Tưởng Vũ Hách hỏi Lệ Bạch: "Phía cục
cảnh sát có tin tức gì không?"
Lệ Bạch läc đầu: “Không, họ nói gần đây không có thông báo ai mất tích cả”
Vô lý, một người đang sống sờ sờ biến mất mà có người người nhà phát hiện ra ư?
Hay cô ấy vốn không phải người Bắc Kinh?
Chú Hà bấy giờ xen vào hỏi: "Thiếu gia, cô gái ở nhà cậu thế nào ạ? Cô ấy còn cần gì không? Lần trước tôi đã sắm rất nhiều đồ theo sở thích của con gái tôi, không biết là cô ấy có thích không?"
Lệ Bạch đúng lúc ho khan một tiếng.
Thế nhưng chú Hà lại không biết mình đã giành công lao của thiếu gia, tiếp tục đảm chìm trong cảm xúc: “Thiếu gia, cuối tuần này tôi có thể đi thăm cô ấy không, dù sao thì tôi cũng là người đã tông cô ấy. Tôi muốn gửi ít canh bồi bổ cho cô ấy”
Tưởng Vũ Hách rốt cuộc không nghe nổi nữa ngẩng đầu lên: "Chú cho rằng tôi sẽ ngược đãi cô ấy sao?"
Chú Hà vội läc đầu: "Đương nhiên không phải, tôi biết thiếu gia là người khẩu thị tâm phi, nếu không thì đã không đưa cô ấy về nhà. Tôi chỉ muốn làm chút gì đó trong khả năng."
Vừa dứt lời, di động của chú Hà vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!