Thẩm Minh Gia?
Trong đầu Tưởng Vũ Hách lướt qua cái tên này, gật đầu nói: "Soạn một bản thành tích của hẳn sáu tháng qua gửi cho tôi, tôi muốn xem một chút."
"Được"
©ó lẽ là đêm qua ngủ không ngon, lại uống say, cả ngày: nay tỉnh thần của Tưởng Vũ Hách không tốt lăm, cho nên trước khi tan làm, anh đã hủy hết các cuộc xã giao buổi tối.
Dì Mười Hai đã sớm nhận được thông báo, cho nên Tưởng Vũ Hách về đến nhà, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi.
Bốn món mặn hai món chay một món canh, Tưởng Vũ Hách một mình ngồi ở bàn ăn, ăn xong hỏi: "Người đâu?”
Dì Mười Hai đứng thẳng người đáp: “Trong phòng.”
Ngừng một chút, bà ấy nói thêm: "Tôi có gọi nhưng cô ấy không ra, bảo không đói."
Tưởng Vũ Hách không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, anh ăn qua loa hai miếng liền đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi.
Mới đi được vài bước, dì Mười Hai đã lẩm bẩm ở phía sau lưng anh: “Người ta lấy chăn ra đắp cho cậu, sợ cậu chết cóng trong phòng khách.”
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, cau mày xoay người: "Tại sao không dùng chăn của tôi?"
Dì Mười Hai liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, đôi môi mấp máy. vài lần, có lẽ sợ tổng kết không tốt, cho nên bà ấy chỉ là lặp lại lời nói ban đầu của Ôn Dư, còn câu cuối cùng [Tôi quan †âm anh trai tôi là sai sao?] bà ấy đặc biệt cao giọng.
“Tôi không phải nói thay cô ấy, nhưng tôi không muốn thấy lòng tốt của cô ấy bị cậu coi thành lừa gạt."
Tưởng Vũ Hách: '..."
Sau khi trở lại thư phòng một lúc lâu, Tưởng Vũ Hách giống như mới tỉnh dậy sau cơn say.
Lời nói của dì Mười Hai cứ quanh quẩn trong đầu, cứ như vậy, anh muộn màng hồi tưởng lại chỉ tiết lúc mình tỉnh lại.
Người phụ nữ thực ra chỉ cách anh một chút, cơ thể dựa vào lưng đệm phía sau, rõ ràng là cố gắng giữ khoảng cách, nhưng hai chân lại duỗi ra một chút để giữ ấm dưới chăn.
Còn có cái chăn bông kia có bông hoa nhỏ mềm mại, lúc ấy anh không để ý, hóa ra là của cô.
Tưởng Vũ Hách nhằm mắt lại xoa xoa thái dương.
Biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt của người phụ nữ sau khi được cảnh báo bởi chính anh cứ lặp đi lặp lại trước. mắt anh, cũng như những gì cô nị
[Sợ anh ấy bị lạnh, chỉ có thể đem chăn đắp cho anh ấy, lại sợ anh ấy nôn mửa sẽ không có người chăm sóc, cho nên liền canh giữ anh ấy.]
Tựa như trừng phạt trái tim anh, liên tục nhắc nhở rằng anh đã nói bao nhiêu.
Không hiểu sao cảm giác này lại khiến Tưởng Vũ Hách , anh tùy ý cầm lấy chiếc cốc trên bàn, lại phát hiện trong cốc trống rỗng không một giọt nước.
Vì vậy, anh mở cửa phòng làm việc, đang định kêu dì Mười Hai pha một tách cà phê, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ dưới lầu.
Lời đã đến miệng không thể rút lại được, anh bình tĩnh bước về phía trước vài bước...
Quả nhiên, chính là Ôn Dư đi ra.
Cô đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một chiếc cốc, giống như cũng định ra phòng khách uống nước.
Tưởng Vũ Hách nhìn hai giây, không biết bị điều gì đó thúc đẩy, anh đi xuống lầu với chiếc cốc rỗng trong tay.
Anh đút tay vào túi quần, bước đến chỗ máy lọc nước. với vẻ mặt lạnh lùng.
Dì Mười Hai khó hiểu nhìn anh: "Trên lầu không có nước. sao? Xuống dưới làm gì?"