Cùng lúc đó, khu điều trị nội trú năm ở tầng thứ chín của bệnh viện này đã được bao trọn.
Bởi vì minh tỉnh Lê Mạn mới tự sát bất thành đã chuyển vào đây đêm qua.
Đám phóng viên vây kín bệnh viện, nhưng vì không được cho phép nên không thể vào.
Là người phụ trách công ty Lê Mạn, Tưởng Vũ Hách lập tức được giới truyền thông đưa lên đầu đề.
#Tổng tài Á Thịnh đích thân tới thăm Lê Mạn#
Người đại diện bị mời ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn ba người Tưởng Vũ Hách, Lệ Bạch và Lê Mạn.
Không còn người ngoài, những người này cũng không cần diễn trò, thẳng thắn đối diện với nhau.
"Tưởng tổng thật biết làm ăn, lần này tin tức độc quyền của tôi bán được bao nhiêu tiền."
Tưởng Vũ Hách kéo ghế đến trước giường bệnh của cô †a, nhẹ nhàng ngồi xuống: "Cô muốn trèo, tôi chỉ thỏa mãn cô mà thôi."
"Bây giờ tôi mới hiểu rõ..." Lê Mạn quay sang nhìn anh: "Tư bản là vô tình nhất, mấy năm nay tôi kiếm cho anh bao nhiêu tiền, trong lòng anh biết rõ, tôi chỉ nuốn một cái vai diễn mà thôi, anh muốn khen người khác cũng không sao, nhưng hiện giờ ngay cả giải thưởng vốn thuộc về tôi cũng rơi vào tay người khác, truyền thông đang ở ngoài, nếu bây giờ tôi nói tôi tự sát là do anh lạnh nhạt, dùng quyền lực thao. túng tôi, anh đoán xem người khác sẽ nghĩ như thế nào về Á Thịnh?”
"Không phải." Tưởng Vũ Hách läc đầu: "Bởi vì trầm cảm nên cô mới tự sát.”
"Thế nào, anh sợ sao?" Lê Mạn lạnh nhạt nói: "Tưởng Vũ Hách, anh mà cũng biết sợ cơ à?"
Tưởng Vũ Hách im lặng một lúc, sau đó cười nhẹ.
Lệ Bạch ở phía sau đưa điện thoại đến trước mặt Lê Mạn.
Trong điện thoại truyền đến một đoạn video, một người đàn ông và một người phụ nữ đang lõa thể năm trên giường.
Mà người phụ nữ trong đó, chính là Lê Mạn.
Lê Mạn sững sờ, vẻ mặt không thể tin được, cô ta giật lấy điện thoại rồi đập nát nó: "Đồ vô sỉ! Anh đã đổi rượu mà còn..."
Nhưng Lê Mạn không có cách nào nói ra câu tiếp theo.
Ai mới là kẻ vô sỉ, cô ta vốn không nên nói ra.
Sau buổi hòa nhạc hôm ấy, Lê Mạn tỉnh lại bên một nam nhân xa lạ, ngay lúc đó cô ta nên nhận ra răng kế hoạch của mình đã thất bại, mà Tưởng Vũ Hách sao có thể dễ dàng tha
cho cô ta như thế.
Lê Mạn ban đầu tức giận, không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực, im lặng: "...Tôi biết rồi."
Vài phút sau, cuộc phỏng vấn được Á Thịnh trao độc quyền đã diễn ra
Lê Mạn sắc mặt tái nhợt, gượng cười trước ống kính tiếp. nhận phỏng vấn từ phóng viên.
Tưởng Vũ Hách đứng cạnh cô ta, thưởng thức màn biểu diễn chuyên nghiệp và câu chuyện bi thảm mà cô ta bịa ra.
Trong lúc nhất thời, anh liếc nhìn đồng hồ rồi xoay người hỏi Lệ Bạch: "Bên chú Hà đã xong chưa."
Lệ Bạch khó xử lắc đầu: "Chú Hà nói là gặp phải chút rắc rối."
Tưởng Vũ Hách nhíu mày, sau khi xác định ở đây không có vấn đề gì, liền rời khỏi phòng bệnh.
Hai người đi thang máy đến phòng khám chữa bệnh ở tầng ba, vừa tới cửa đã thấy bên trong truyền tới tiếng kêu thất thanh, giống như đang giết heo vậy.
"Buông ra, anh buông ral" "Aaaaaa" Tưởng Vũ Hách: "...
Lần này Ôn Dư phải tháo gạc ra để thay mới, mấy ngày nay, vết thương đã kết vảy, giờ lại xé ra để bôi thuốc vào, có khác gì xát muối vào vết thương đâu.
Ôn Dư được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ phải chịu đau như vậy, vì thế cô liều mạng chống cự, ngay cả bác sĩ cũng bó tay.
Khi Tưởng Vũ Hách vào, chú Hà đang khuyên nhủ Ôn Dư: "Cháu kiên nhẫn một chút là qua, nghe lời đi."
Đây là lần đầu tiên Tưởng Vũ Hách đối mặt với vết thương dài bảy, tám cm trên chân cô, máu và vết bầm tím trộn lẫn với nhau trông rất khó coi, lớp da cũng sưng tấy đến mức không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu.
Chú Hà nhìn thấy Tưởng Vũ Hách lập tức đứng lên: "Thiếu gia, tôi..."
Sau khi nghe Tưởng Vũ Hách đến đây, Ôn Dư - người đang trợn mắt nhe răng vì đau đớn, sững sờ quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!