Cũng nhòe nhoẹt hết.
Cô xấu hổ đứng dưới mưa, muốn lập tức quay lại cầm ô, nhưng vừa quay người lại đã nhớ tới cặp đôi mà cô nhìn thấy lúc tối.
Không biết tại sao, cô lại thay đổi ý định và chỉ đứng đó.
Nhìn Tưởng Vũ Hách ngồi trong xe, cô cố gắng tìm kiếm một vài cảm xúc khác ngoài sự thờ ơ trong mắt anh, chẳng hạn như——
Đau lòng.
Trong quá khứ, chỉ cần mắt cô hơi đỏ là anh sẽ nhượng bộ.
Ôn Dư chỉ lẳng lặng đứng như vậy, xe dừng cách cô chưa đầy hai mươi thước.
Một xe một người, đối diện nhau dưới mưa.
Mưa như trút nước, chẳng mấy chốc Ôn Dư đã ướt sũng, Chú Hà gấp đến mức không biết phải làm sao:
"Cậu chủ, cậu chủ! Trời mưa to như vậy, đừng như vậy, xin cậu, xin cậu, để Tiểu Ngư lên xe trước đi."
Nhưng Tưởng Vũ Hách cuối cùng lại dửng dưng rút ánh mắt khỏi bóng hình đó.
“Lái đi” anh nói.
Không hề có chút dao động nào trong giọng nói. "Cậu chủ"
"Tôi nói lái xe."
Ôn Dư không biết người trong xe đang nói cái gì, cô cứ ngoan cố chờ đợi, mà cũng có thể là đang đánh cược.
Đặt cược vào chút tình cảm cuối cùng mà người đàn ông này dành cho cô
Tuy nhiên, một phút sau, chiếc xe mà cô đã ngồi không biết bao nhiêu lần vẫn lao qua cô không chút thương tiếc.
Khoảnh khắc lướt qua nhau đó, Ôn Dư sững sờ tại chỗ.
Những hình ảnh trước đây mỗi khi cô làm nũng trước mặt Tưởng Vũ Hách, anh đều sẽ bỏ qua tất cả lúc này sượt qua đầu cô, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ.
Ôn Dư tưởng răng cô sẽ buồn, nhưng hóa ra khi mọi hy vọng sụp đổ và sự tự tin của cô bị vỡ nát trước hiện thực tàn
nhãn, tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự xấu hổ vô tận.
Đã đến lúc này rồi, cô còn lấy đâu ra sự tự tin rắng người †a sẽ vẫn xót thương mình.
Ôn Dư tự giễu cợt lau mặt.
Thôi được rồi, hết rồi.
Mưa dường như không còn lạnh nữa.
Nhưng cô đã thực sự mệt mỏi sau khi đứng quá lâu.
Ôn Dư từ từ ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy âm thanh bên
†ai càng ngày càng xa, thân thể cũng càng ngày càng nhẹ, nhẹ giống như khoảnh khắc cô bị xe tông đêm đó vậy.
Chú Hà không biết có phải cố ý hay không mà lái xe với tốc độ 20 thước một giờ trên con đường về nhà còn chưa đến hai phút.
Xe chạy với tốc độ như rùa bò dưới trời mưa, ông không dám mở miệng xen vào chuyện của cậu chủ, chỉ có thể thầm cầu mong nếu mình lái xe chậm một chút, chậm thêm một chút nữa, thì Tưởng Vũ Hách có thể sẽ đổi ý.
Thậm chí là khi lái xe đến ngã tư, chú Hà cũng tự ý dừng lại.
Tưởng Vũ Hách vẫn im lặng như ngầm cho phép.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!