Ôn Dư gật đầu, cố nén nỗi chua xót trong mắt đi về phía cửa, sắp đi tới cửa mới nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi:
"Cuối cùng thì cặp anh em trong "Tình yêu sinh tử màu vàng' có đến được với nhau không ạ?”
“Hả?” Dì Mười Hai sững người một lúc, rồi tiếc nuối lắc đầu: “Không.”
Nghe câu trả lời này, Ôn Dư khế ậm ừ, cười điềm đạm nói: “Cám ơn dì, tạm biệt dì Mười Hai.”
'Tạm biệt.
Không, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Sau khi bước ra khỏi cổng nhà họ Tưởng, Ôn Dư quay đầu nhìn lại, ánh đèn biệt thự chất chứa vô số vui buồn, đau khổ, sung sướng của cô trong suốt ba tháng nay giờ đây đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
Trong màn đêm chìm trong tiếng mưa rơi, Ôn Dư không bắt taxi ngay mà mở dù, từng bước chậm rãi rời đi. Khi đi tới một đài phun nước hình tròn màu xanh lục cách biệt thự
không xa, cô đột nhiên dừng lại.
Trong vài giờ này, cô đã tạm biệt căn phòng của mình, tạm biệt ngôi nhà này và tạm biệt dì Mười Hai.
Nhưng cô thậm chí còn không kịp nói lời xin lỗi với người đàn ông đó.
Cứ vậy mà đi ư? Mười hai giờ sáng.
Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái vào khu biệt thự, đèn pha chiếu vào màn mưa mờ mịt phát ra ánh sáng.
Ôn Dư đang dựa vào ánh đèn phụ của đài phun nước đột nhiên đứng thẳng dậy, thổi vài hơi khí nóng vào lòng bàn tay, sau đó cẩn thận nhìn.
Đây đã là chiếc xe thứ mười bảy lái vào tiểu khu, không biết có phải là Tưởng Vũ Hách hay không.
Năm giờ đã trôi qua kể từ khi anh rời khỏi nhà hàng. Ôn Dư cũng đã đợi ở đây hơn hai tiếng đồng hồ.
Ôn Dư không gọi điện cho anh, sợ anh từ chối trả lời, càng sợ anh đã chặn cô rồi.
Cô không chịu nổi sự xấu hổ như vậy, vì vậy cô ở đây đợi anh trở về, muốn đích thân nói lời xin lỗi với anh.
Dường như chỉ có như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô mới bớt đi.
Xe dần dần đến gần, trời mưa to, Ôn Dư cố hết sức nhìn biển số xe, khi nhìn rõ ràng, cô theo bản năng nằm chặt chiếc ô trong tay, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh.
Là xe của Tưởng Vũ Hách. Là anh ấy.
Mà chú Hà ở trong xe gần như lập tức nhìn thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc dưới ánh đèn đường.
Ông còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi gạt nước tăng tốc gạt nước mưa, anh kinh ngạc dừng xe lại, quay đầu nói với Tưởng Vũ Hách: "Cậu chủ, đúng rồi, là Tiểu Vũ!"
Ôn Dư từ trong ánh đèn lờ mờ nhìn thấy chú Hà quay lại nói gì đó với Tưởng Vũ Hách, người đàn ông ngẩng đầu lên.