Cho dù anh có thể sẽ không chấp nhận nổi cái sự thật này nhưng anh nhất định sẽ bình tĩnh, thậm chí thờ ơ, tự mình tìm ra sự thật.
Tưởng Vũ Hách lấy chiếc điện thoại di động mà mình đã giấu đi. Anh sạc pin, bật nó lên và nhập mật khẩu.
Màn hình nhảy tới trang chủ, trên đó là ảnh của Ôn Dư.
Khi mở điện thoại lần đầu tiên, vì tôn trọng quyền riêng tư của cô nên Tưởng Vũ Hách đã không kiểm tra tất cả các tệp tin của đối phương.
Nhưng bây giờ thì khác. Hiện tại anh rất cần một số bằng chứng để bác bỏ suy nghĩ của chính mình.
Điện thoại di động yên lặng đặt ở trên bàn. Thật lâu sau, Tưởng Vũ Hách gõ nhẹ vào album ảnh. Về cơ bản, album này toàn là ảnh tự chụp của Ôn Dư, ngón tay anh trượt lên từng chút một, một lúc sau mới dừng lại.
Người đàn ông như bị đóng băng ngồi ở đó. Mặc dù chỉ là hình thu nhỏ nhưng Tưởng Vũ Hách chỉ cần
nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cặp đôi trong ảnh.
Trong phòng làm việc yên tĩnh thê lương, nhất thời anh không phân biệt được đâu là tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, đâu là khí huyết cưồn cuộn ở sâu trong lòng mình. Giờ phút này bên tai anh có tiếng nổ vang.
Trong một nhà hàng phương Tây sang trọng và lãng mạn, Ôn Dư đang soi gương để trang điểm lại.
Cô mặc chiếc váy hai dây màu đen mà Vưu Hân tặng hôm trước, thay mái tóc dài đã buộc mấy tháng bằng một kiểu tóc xoăn cuộn sóng lớn xinh đẹp dịu dàng. Cô dường như đã hoàn toàn trở lại với vẻ ngoài của mình trước khi gia đình bị phá sản. Thậm chí trước khi ra ngoài Ôn Dư còn cẩn thận xịt lên người lọ nước hoa mà cô trân trọng nhất.
Vào thời điểm tỏ tình như đêm nay thì nước hoa không. nên quá nồng nếu không sẽ khiến bản thân không đủ chân thành và như đang có ý định dụ dỗ đối phương. Vì vậy, Ôn Dư chỉ xịt một chút lên thân váy. Mùi hương vừa phải, nhẹ và thoang thoảng khiến đối phương có thể ngửi thấy khi đến gần cô. Đây là sức hấp dẫn chết người.
Nếu Tưởng Vũ Hách có thể tha thứ cho Ôn Dư sau khi nghe những điều này thì cô sẽ không cần đến quần lót gợi cảm và nước hoa. Nhưng nếu anh không tha thứ thì Ôn Dư sẽ dốc toàn lực nhân lúc anh chưa tức giận mà cởi áo khoác, để lộ chiếc váy đen nhỏ gợi cảm, sau đó ngồi trên người anh khóc hai tiếng rồi mới nói chuyện.
Tô son xong, đêm nay Ôn Dư trong gương sáng ngời lay động hệt như tiểu thư năm xưa của nhà họ Ôn.
Cô mím môi, vừa định lấy điện thoại hỏi xem Tưởng Vũ Hách đang ở đâu thì ánh mắt lại rơi vào bóng người đàn ông ở cửa.
Tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương, nhưng Ôn Dư lập tức vẫy tay với anh: "Anh, mau lại đây!"
Tưởng Vũ Hách vẫn mặc bộ quần áo cũ khi anh quay lại. Trên mặt người đàn ông không có chút cảm xúc gì, anh yên lặng ngồi xuống đối diện Ôn Dư.