"Đã quá muộn rồi. Chúng ta nên chôn cất hắn ngay tại chỗ.
Cả hai không nhịn được cười phá lên.
Mấy ngày nay Thẩm Minh Gia vẫn luôn trong trạng thái như vậy. Hắn ta tự chơi trò một người trên WeChat. Có lúc điên cuồng chửi bới, có lúc vẫy đuôi cầu xin Ôn Dư tha thứ. Người này giống như một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt mà nổi điên theo từng cơn.
Vưu Hân: "Sao không xóa đi, nhìn không ghê sao?"
"Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc." Việc hắn ăn chặn tiền của người hâm mộ cô còn chưa tính sổ. Ôn Dư bình tĩnh nói Khi hẳn ta nghĩ rằng mình đã được giải thoát thì tôi sẽ treo cổ hắn ta lên và đánh mỗi ngày. Tôi sẽ khiến tên khốn đó sống trong sợ hãi và bị hắt hủi. Bên cạnh đó..."
Ôn Dư cười nói: "Cậu không cảm thấy thích thú với bộ dáng bất lực của hẳn sao? Việc này không phải rất tốt à?"
Vưu Hân giơ ngón tay cái lên, sau đó cô ấy nhắc nhở Ôn Dư nhìn vào điện thoại của mình: "Chậc chậc, hắn ta lại bắt đầu phát bệnh đấy à?"
Thông báo tin nhản lần lượt vang lên, Ôn Dư đưa mắt nhìn xuống...
[Em leo lên đùi Tưởng Vũ Hách khi nào vậy?]
[Có rất nhiều phụ nữ vây quanh anh ta, em thực sự nghĩ rằng mình sẽ không bị thay thế sao?]
[Yên tâm đi, hẳn ta sẽ sớm chán ghét em thôi]
[Tôi đang đợi ngày em bị đá.]
[Em tiếp cận hắn bởi vì muốn trả thù tôi đúng không? Ba tháng qua nhất định em đã ngủ cùng hẳn không biết bao. nhiêu lần đúng không? Em thực sự chịu nhục vì tôi sao?]
Một loạt tin nhẳn điên rồ là hoàn toàn bình thường. Ôn
Dư không muốn trả lời sau khi đọc nó, nhưng lần này hắn ta đã nhắc tới Tưởng Vũ Hách.
Cô cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu. Tên điên này đổ nước bẩn lên cô thì không sao, nhưng dội lên đầu Tưởng Vũ Hách thì cô không chịu nổi.
Ôn Dư nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy điện thoại ra, bấm vào cuộc trò chuyện:
[Tôi chịu gánh nặng sỉ nhục chỉ để thấy anh trông bất lực và tức giận như bây giờ?]
Gõ xong câu này, cô nhanh chóng bấm vào chỗ gửi. Lúc gửi đi mới vô ý nhìn thoáng qua, cô chợt kinh hãi phát hiện ¡d cuộc đối thoại này là "TVH".
Trong lòng Ôn Dư phát lạnh, bỗng chợt cô cảm thấy đầu óc tê dại. Cả người cô lúc này giống như mất đi tất cả ý thức. Cô không kịp suy nghĩ xem sao mình lại phạm sai lầm như vậy. Chỉ có một ý nghĩ kéo cô lại. Cô phải nhanh lên! Nhanh! Nhanh! Mau thu hồi nó lại!
Ôn Dư điên cưồng ấn giữ tin nhản thật lâu sau đó run rẩy gõ lại. Thanh thông tin màu xanh biến mất ngay lập tức.
Vưu Hân thấy sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt vội hỏi: 'Làm sao vậy?"
Âm thanh của Ôn Dư tựa hồ có chút run rẩy nói: "Mẹ kiếp, tôi gửi nhầm tin nhắn của Thẩm Minh Gia cho Tưởng Vũ Hách rồi"
Ôn Dư căng thẳng nhìn WeChat: "Anh ấy sẽ nhìn thấy sao? Làm sao bây giờ?"
Vưu Hân kéo cô ngồi xuống ghế salon trong trung tâm mua sắm: "Không sao đâu! Mau nhìn đi, bây giờ là ba giờ chiều. Theo lời cậu nói thì Tưởng tổng đang đi công tác, anh ấy nhất định sẽ không có thời gian xem. Giờ này là giờ bận rộn, họp hành, tham gia các hoạt động giao lưu. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng ai cũng cầm điện thoại di động trên tay mọi lúc như: chúng ta à?"
Sau khi được người bạn thân nhất của mình phân tích, nhịp tim của Ôn Dư dần lảng xuống theo giọng nói của cô ấy.
Đã hai phút trôi qua nhưng Tưởng Vũ Hách cũng không có phản ứng gì. Có lẽ anh không nhìn thấy những tin nhắn đó thật. Ngay cả khi nhìn thấy nó thì đó cũng chỉ là một thông báo bị thu hồi.
Cô nghĩ nghĩ một chút sau đó cố ý gửi cho Tưởng Vũ Hách một tin nhắn: [Anh, anh đang bận à?]
Đợi một lúc không thấy hồi âm.
Vưu Hân trở nên tự tin hơn mà nói: "Xem này, chắc chắn Tưởng tổng đang bận rồi."
Ôn Dư cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp."
Vừa nói cô vừa không nhịn được quay lại cuộc trò chuyện với Thẩm Minh Gia, ngón tay thon dài bấm vài cái đã lập tức chặn số của tên cặn bã kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!