Ôn Dư nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nửa hiểu nửa không mà hỏi của cậu là?"
"Dụ dỗ người khác đi đồ ngu ngốc!" Vưu Hân kéo Ôn Dư đi tới trước cái váy: "Cậu đã quên chiếc váy nhung đen mà mình mặc trong buổi hòa nhạc lần trước sao? Thực sự cậu rất gợi cảm trong bộ đồ đen. Ngay cả tôi là một người phụ nữ. cũng phải chảy nước dãi khi nhìn thấy cậu lúc đó huống hồ là một người đàn ông bình thường như Tưởng tổng."
"?" Ôn Dư cảm thấy có gì đó không ổn với cách làm của 'Vưu Hân.
"Ngày mai cậu sẽ ăn mặc theo phong cách ngày xưa mà mình thích. Tóc dài uốn xoăn cách điệu và váy sexy. Một khi thấy anh ta nổi giận thì cậu phải ngay lập tức cởi áo khoác ra, khoe thân hình với chiếc váy gợi cảm. Tôi đảm bảo Tưởng tổng sẽ không tức giận ngay lập tức.
"Tại sao?" "Bởi vì cứng rồi nên không có thời gian để tức giận."
Cô gái đáng chết này, vừa mở miệng đã giống một cựu tuyển thủ như vậy.
Ôn Dư tiêu hóa những lời cô ấy nói một hồi mới mở miệng: "Nói thật đi có phải cậu đóng rất nhiều phim khiêu dâm mà không nói cho tôi biết đúng không?"
Vưu Hân: "Đây là lẽ thường tình, được chưa? Phải biết nắm bắt điểm mấu chốt của đàn ông. Tức giận có phải là điểm mấu chốt không? Đương nhiên là không rồi. Hơn nữa, ngày mai là lễ tình nhân, ngày lễ này cũng rất thích hợp làm vậy. Đây là một sự giúp đỡ mà ông trời đã ban cho cậu đấy! Cậu phải sử dụng nó thật tốt."
Ôn Dư nghỉ ngờ rằng nếu cô thực sự làm như những gì 'Vưu Hân đã nói thì có thể buổi thú tội ngày mai không phải là ở nhà ăn mà sẽ ở trong phòng ngủ của Tưởng Vũ Hách.
Cô im lặng nhấp một ngụm trà sữa, trong đầu nghĩ ra mấy hình ảnh không đứng đắn. Lúc này toàn thân cô bỗng thấy nóng ran.
"Quên đi! Tôi bảo cậu tới cùng đi mua sắm mà cậu lại ở chỗ này nói bậy bạ cái gì vậy hả?"
Ôn Dư đang định rời đi thì Vưu Hân đã cưỡng bức kéo cô vào trong cửa hàng. Cô ấy dùng bàn tay túm lấy váy đen xinh đẹp đang trưng bày xuống.
"Chị đây mua cho cậu chiến bào. Đừng sợ, mau đi đi."
Ôn Dư: "..."
"Nhưng hôm nay tôi không đi mua sắm cho bản thân mình"
"Vậy cậu mua cho ai?"
Ôn Dư nói với Vưu Hân về việc Tưởng Vũ Hách vô tình lấy chiếc cài áo đi: 'Mặc dù tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng cái khuy măng sét đó là dành cho anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn mua cho anh ấy một cái mới."
Vưu Hân gật gật đầu đồng ý: "Đúng vậy. Đây là điều cần thiết”"
Vì vậy hai người đến khu dành cho nam trên tầng ba.
"Cậu muốn tặng gì cho một người đàn ông ưu tú như Tưởng tổng? Một chiếc bật lửa? Hay một cây bút? Một chiếc kẹp cổ áo...?"
Vưu Hân vừa quan sát vừa đề nghị, nhưng cô ấy vẫn không nghe thấy giọng nói của Ôn Dư. Khi quay lại nhìn thì người con gái này đã đứng trước một cửa hàng đồ hiệu.
Đây là một thương hiệu đồ da thủ công của Châu Âu.
Vưu Hân chợt nhận ra nói: "Không tệ, không tệ. Mua một chiếc ví là một lựa chọn tốt."
Tuy nhiên, Ôn Dư lắc đầu: "Không tốt." Cô chỉ vào góc cửa sổ nói: "Tôi muốn mua cái này."
Vưu Hân nhìn qua, rồi lại nhìn Ôn Dư. Cô ấy dừng lại chút sau đó nghịch ngợm võ tay: "Em gái Dư của chúng ta biết cách chơi quá! Món quà này rất tốt! Thậm chí tôi đã tưởng tượng được một bức tranh về nó."
Ôn Dư không thèm nói chuyện với cô ấy. Cô vừa đi vào trong tiệm vừa nói: "Tôi không xấu xa như cô nghĩ đâu."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!