Sau khi nghe nhạc trên đường trở về, không ai nhắc tới lời Lưu Đoàn nói.
Ôn Dư không hỏi, Tưởng Vũ Hách cũng không giải thích.
Giống như chưa từng có người nói ở trước mặt bọn họ... chuyện “Anh muốn tìm người phụ nữ kia”.
Sau khi về đến nhà, Ôn Dư tự mình trở về phòng đóng cửa lại.
Có một hơi không thoải mái không nói ra được.
Tưởng Vũ Hách muốn tìm một người phụ nữ chuyện này cô có ấn tượng, lúc đó quay về Giang Thành Lệ Bạch đã nói với cô, nói ông chủ đã tìm một cô gái rất lâu.
Lúc đó Tưởng Vũ Hách còn đi theo Triệu Văn Tịnh.
Tuy cuối cùng gặp mặt bị mình tráo đổi nhưng vừa nghe ý tứ trong lời Lưu Đoàn nói, Tưởng Vũ hách dường như vẫn nhớ mãi không quên cô gái đó.
Nói cách khác, Triệu Văn Tịnh có thể cũng không phải là người Tưởng Vũ Hách muốn tìm.
Nói cách khác, thì ra trong lòng Tưởng Vũ Hách còn ẩn giấu một bạch nguyệt quang không chiếm được.
Bên này hôn mình, nói muốn làm bất cứ ý nghĩa gì trên anh trai, bên kia lại còn hái hoa ngắt cỏ, thủy tính dương hoat
Hơn nữa biết rõ mình nghe được cũng không nói gì cả, đó không phải thừa nhận à?
Aaaaaal Quả nhiên đàn ông đều không có một ai tốt cả!
Ôn Dư không biết mình sinh ra hẹp hòi vì cái gì, chỉ rầu rĩ nằm lỳ trên giường, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh.
Là tiếng thông báo từ Wechat.
Ôn Dư còn tưởng Thẩm Minh Gia lại đến quấy rối mình, ai ngờ lấy ra nhìn xuống.
jyh*: (Đến thư phòng đi)
Anh kêu tôi đi thì đi thôi.
Ôn Dư trả lời anh: (Có chuyện gì không?) (Ù
Nhiều thêm một chữ thì chết à.