Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trà Xanh Công Lược - Ôn Dư (FULL)

Ngay cả khi tôi là một người qua đường bình thường, sẽ không tốt cho anh khi anh bỏ lại một người bị hạn chế về khả năng vận động, phải không?

Huống chỉ chính xe của anh đâm vào khiến tôi thành ra như vậy?

Cho nên người khác cho anh uống thuốc cũng không phải vô cới

Ôn Dư tức giận đến bất lực. Nhưng cô cũng là một người không chịu nhận thua, Tưởng Vũ Hách anh thấy răng tôi không thể đi đúng không, vậy tôi càng phải đi cho anh thấy.

Ôn Dư mở cửa xe, chống tay lên, cô đặt một chân xuống đất, sau đó cố gắng dùng một chân đứng lên.

Nó hơi khó khăn một chút nhưng không khó như cô nghĩ.

Ôn Dư không thể tin được, cô nhảy một chân vào đến cửa nhà Tưởng Vũ Hách.

Cô hít một hơi thật sâu, cứ như vậy một chân lơ lửng trên không, chân còn lại nhảy về phía trước.

Cô mới nhảy được ba bước, cửa thang máy ở tầng hầm mở ra.

Tưởng Vũ Hách từ bên trong thang máy đi ra, trong tay anh còn đẩy một chiếc xe lăn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tưởng Vũ Hách: “?”

Ôn Dự: ”.."

Ôn Dư không hề ngờ tới hướng đi này, điều đáng sợ hơn nữa là sự cân bằng mà cô cố gắng duy trì đã bị phá vỡ chỉ vì

một giây nhìn nhau mà mất tập trung.

Cô bắt đầu nhảy qua nhảy lại, nhảy trái rồi lại sang phải, nhảy loạn xạ mọi hướng.

Nhìn cô rất giống một cái lò xo bị ấn một cái liền bật nhảy loạn xạ.

Hơn nữa cái lò xo này đã vượt ngoài tầm kiểm soát mà bật về phía Tưởng Vũ Hách.

Con mẹ nó còn không mau đỡ tôi đi!

Anh có tâm không vậy?

A a a tôi sắp ngã, tôi sắp ngã, tôi sắp ngãt

Ngay lúc một chân Ôn Dư chống đỡ không nổi sức lực cơ thể sắp ngã xuống trước mặt Tưởng Vũ Hách, người đàn ông mới nhân từ đưa tay ra.

Dù chỉ nằm nhẹ cánh tay cô nhưng anh đã kéo cô đến chiếc xe lăn và ngồi xuống.

Ôn Dư:”“...

Sao anh không ngồi xuống ăn bữa cơm, tắm rửa rồi hãy. đỡ tôi?

Tuy rằng trong lòng tức giận đến mức mắng cả cha anh rồi nhưng Ôn Dư vẫn phải cố gắng làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Cảm ơn anh, thật may là có anh ở đây.”

Nhưng Tưởng Vũ Hách không đáp lại lời cảm ơn của cô, hai người họ đi vào trong thang máy. Sau khi đến tầng một, anh nhấc chân đá nhẹ vào cửa, khi Ôn Dư bị đẩy ra ngoài theo quán tính, anh đóng cửa lại và biến mất.

Ôn Dư:?

Anh trai, anh đưa tôi đến chỗ nào đây?

Anh không quan tâm hậu quả phía sau sao?

Sau khi Ôn Dư ngẩn người trong phòng khách trống năm phút, có một người phụ nữ lớn tuổi tự xưng là dì Mười Hai đi tới.

“Tiểu thư, thiếu gia đã sắp xếp cho cô ở phòng khách lầu một, thiếu gia bảo cố chuyên tâm dưỡng bệnh, nếu cô có việc gì có thể trực tiếp nói với tôi. Còn có nếu không có việc gì thì không được đi lung tung, đặc biệt là phòng ngủ và phòng sách của thiếu gia trên tầng hai, cô đã hiểu rồi chứ?”

..Tưởng thiếu gia anh đừng suy nghĩ nhiều vậy chứ.

Phòng sách thì không phải nói nhưng anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi muốn vào phòng ngủ của anh?

Chẳng qua Ôn Dư đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một thỏa thuận như vậy.

Hôm nay đã không còn như trước, Ôn Dư đang đi ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cho dù là đãi ngộ của công dân

hạng ba thì cô cũng tiếp nhận.

Cô rất phối hợp gật đầu: “Cảm ơn dì Mười Hai, đúng rồi, dì có thể tìm giúp cháu hai bộ quần áo để thay, còn có..."

Ôn Dư cần một chiếc điện thoại di động.

Nhưng có vẻ không phù hợp khi đưa ra yêu cầu như vậy với một người dì.

Cuối cùng, Ôn Dư thu lại lời nói, đổi thành... “Dì đỡ cháu vào phòng tắm trước được không?”

Dì Mười Hai liếc nhìn cô một cái: “Tôi chỉ hầu hạ thiếu gia”

Sau đó hất căm lạnh lùng rời đi. Hay thật, người hầu của ông lớn ngầu hơn người khác.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!