Vưu Hân nói một cách hợp tình hợp lý, Ôn Dư năm trên giường lại đỏ mặt.
Cô chưa từng đón lễ tình nhân bao giờ, não bổ hình ảnh kia một chút, cảm thấy ngượng ngùng.
"Nhưng bây giờ quan hệ của chúng tôi còn chưa rõ ràng, tôi đã mời anh ấy đón lễ tình nhân, không phải nên dè dặt hơn sao.
Vưu Hân lạnh mặt nói: "Bây giờ dè dặt quan trọng hay cái mạng nhỏ của cậu được tha thứ quan trọng."
Nói cũng đúng.
Ôn Dư cuối cùng cũng tìm thấy chút phương hướng từ trong mây đen dày đặc, bình tĩnh lại: "Vậy tôi chuẩn bị trước, hôm nay là ngày ba rồi, chỉ còn mười ngày nữa thôi."
'Vưu Hân gật đầu, chợt nhớ ra gì đó, khẽ hạ giọng: "Đúng rồi, tình nhân của Thẩm Minh Gia mà lần trước cậu nói với tôi, Phương Doanh, hai ngày nay đang quay phim trong đoàn bên cạnh tôi."
Ôn Dư sửng sốt: "Thật sao?"
Lần trước ngồi xổm trong khách sạn không bắt được bọn họ, lần này đến thành phố điện ảnh ngồi xổm là được rồi.
Ôn Dư có trực giác, đây hẳn là cơ hội có thể lợi dụng, nhưng suy nghĩ trong đầu hai lần, cô lại vò đầu bứt tóc: "Quên đi, đợi tôi giải quyết chuyện phiền toái nhất trước đã rồi nói sau."
Nhưng dừng một chút, cô vẫn dặn dò Vưu Hân: "Nếu có cơ hội cậu giúp tôi làm thân với cô ta một chút, làm thân trước đã, sau này sẽ hữu dụng."
"Được"
Khi trò chuyện gần xong, dì Mười Hai đến gõ cửa bảo Ôn Dư xuống ăn cơm.
Không biết có phải vì chúc mừng Ôn Dư trở về không, bữa ăn này vô cùng xa hoa, Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ngồi vào bàn ăn như thường lệ.
Vẻ mặt cả hai đều rất bình tĩnh, như thể chuyện mấy ngày nay chưa từng xảy ra, đây chỉ là một ngày bình thường của hai anh em bọn họ mà thôi.
Cho đến sau khi ăn tối xong.
Ôn Dư lên lầu, Tưởng Vũ Hách gọi cô lại trước khi cô vào cửa.
"Ngư ngư."
Ôn Dư quay đầu, nhìn thấy người đàn ông chậm rãi đi về phía cô, trong mắt mang theo một loại cảm xúc khác.
Xem ra lần này thật sự có chuyện muốn nói.
Không hiểu sao, Ôn Dư cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên.
Nhưng cô không có cách nào khống chế nhiệt độ lan tỏa.
Cô lặng lẽ lùi vào phòng một bước, dựa người vào cửa, cố gắng giấu đi vết ửng hồng trên má trong bống tối.
Tưởng Vũ Hách đương nhiên chú ý tới chỉ tiết này của cô, cho rằng hành vi đêm đó của mình đã để lại cho cô ký ức
không tốt, dừng lại không tiến về phía trước nữa.
Thực ra, anh cũng đang tìm một cách mới để ở chung với Ôn Dư.
Từ thái độ của Ôn Dư đối với người thân ở Mỹ, có thể đoán được rằng, việc Ôn Dư trở về có lẽ là do sau khi cô mất trí nhớ vẫn luôn ở nhà họ Tưởng, đã thành thói quen và sự ỷ lại.
Cô không muốn đối mặt với quá khứ xa lạ, đây là lợi thế của Tưởng Vũ Hách.
Bởi vậy anh căn bản không hỏi chuyện bạn trai kia, bất luận Ôn Dư có được Ôn Thanh Hữu nói cho biết sự tồn tại của người này hay không cũng không quan trọng.
Nếu cô đã quay lại.
Lần này phải dựa vào chính mình rồi.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!