"Gì cơ?" Ôn Dư sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Lúc trước Ôn Thanh Hữu cố ý dùng danh thiếp Mỹ của mình, kỳ thật là muốn xóa hết tin tức về Ôn Dư, khiến cho Tưởng Vũ Hách tin rằng cô là một người sống ở Mỹ về nước du lịch thì gặp tai nạn.
Cho nên Tưởng Vũ Hách đương nhiên cho rằng Ôn Dư hẳn là họ Tống.
"Em tên Tống gì?" Tưởng Vũ Hách hỏi lại lần nữa.
Vừa rồi ở sân bay Ôn Dư nóng lòng chỉ muốn trở về, sau khi cảm xúc tan biến, cô mới phát hiện, cô căn bản chưa từng nghĩ đến sau khi trở về phải làm thế nào để thu dọn hiện trường.
Tưởng Vũ Hách hỏi hai lần, cô không có thời gian suy nghĩ nữa, chỉ có thể cắn răng trả lời trước: "Tống Dư."
Tình hình hiện tại cũng rất xấu hổ. Thân phận bị lộ một nữa rồi.
Mối quan hệ anh em ruột đã bị Ôn Thanh Hữu làm rõ, tình tiết mất trí nhớ vẫn còn tiếp tục.
Diễn tiếp cũng không phải không được, nhưng nghĩ đến mong đợi mãnh liệt ở sân bay vừa rồi, cảm giác áy náy cắn rứt lương tâm, không muốn làm tra nữ nữa...
Ôn Dư nhắm mắt, hạ quyết tâm, xúc động muốn thú nhận chuyện cô họ Ôn,
"Anh, thật ra tên của em..."
Điện thoại Tưởng Vũ Hách bỗng nhiên reo lên không đúng lúc.
Anh kết nối loa bluetooth trong xe, vừa bắt máy nội dung cuộc gọi truyền ra rõ ràng từ loa.
"Tổng giám đốc Tưởng, Lê Mạn ở đoàn chương trình pháp luật không biết nổi điên cái gì, đập đầu một nữ diễn viên, hiện giờ sự việc khá nghiêm trọng, đối phương muốn báo cảnh sát”
Tưởng Vũ Hách nhíu mày: "Tôi là cảnh sát à?"
"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi muốn chút chúng ta có cần...
"Tôi nói rồi, đừng nhắc tới người này trước mặt tôi nữa, cô nghe không hiểu tiếng người hay là không muốn đi làm nữa?"
Tưởng Vũ Hách mất kiên nhãn cúp máy.
Sau đó xoay người hỏi Ôn Dư: "Tên của em có vấn đề gì sao."
Ôn Dư nuốt nước bọt: "... Không, không có gì."
Mặc dù trước đây đã nhìn thấy cách Tưởng Vũ Hách đối xử với Lê Mạn, người từng có ý đồ lợi dụng anh, nhưng bây giờ. lại thấy sự chán ghét và lạnh lùng trong mắt anh đối với người phụ nữ đó, Ôn Dư vẫn lùi bước.
Tưởng Vũ Hách vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của cô: "Tống Ngư? Chữ ngư nào vậy?"
Ôn Dư thận trọng đáp: "Là chữ dư, dư trong 'cấp dư thêm bộ nữ.
*Dư #ÿ, dư *# trong cấp dư (#2, nghĩa là cho) thêm bộ nữ (4)
"Vậy chứng tỏ em vẫn có ký ức về quá khứ trong tiềm thức." Tưởng Vũ Hách nói: "Nếu không sao em lại chọn tên đều là những chữ có cách phát âm giống nhau vậy chứ."
Lòng bàn tay Ôn Dư đổ đầy mồ hôi: "... Ừm, có thể”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!