Anh là chỗ dựa duy nhất của cô trong khoảng thời gian sau khi phá sản.
Trước đây Ôn Dư cảm thấy bọn họ quen biết hoàn toàn là tình cờ, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, ngay từ lần đầu tiên gửi tin nhắn cho anh, bánh răng của số phận dường như đã trói buộc họ lại với nhau.
Bằng không thì tại sao Kinh Thị lại lớn như vậy, lại là xe của anh đâm vào ocô.
Thông báo bắt đầu vào thời điểm này để lên máy bay. “Cuộc đời không cho chúng ta cơ hội quay đầu lại lựa chọn” Ôn Dư lẩm bẩm đứng lên: “Nhưng ít nhất, hiện tại tôi
không muốn để cho mình hối hận.”
Đúng bốn giờ, chuyến bay từ Kinh Thị đến Giang Thành cất cánh đúng giờ. Ôn Dư đứng ở cổng sân bay với chiếc túi xách duy nhất trong tay, cô nhìn lên bầu trời.
Một chiếc máy bay vút đi trên đầu, vạch ngang qua những đám mây trắng, rồi từ từ leo lên những đám mây và biến mất.
Những lời nghiêm túc của Ôn Thanh Hữu vẫn còn vang vọng bên tai cô...
“Em muốn nghĩ về nó, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những quyết định mà chính mình đưa ra."
Tất nhiên Ôn Dư hiểu rõ sự thật này.
So với tương lai có thể nhìn thấy mây xanh vạn dặm, cho dù con đường trở về đầy chông gai, cô vẫn muốn quay về.
Khoảnh khắc xé vé có lẽ là quyết định đáng nhớ và sâu sắc nhất trong cuộc đời cô.
Ở cửa ra sân bay đều có người ra vào, nhưng Ôn Dư lại cảm thấy vô cùng thư thái, cô không có bắt taxi ngay mà chậm rãi đi bộ ở ven đường.
Điện thoại vẫn không có tin tức gì, người đàn ông lạnh lùng Tưởng Vũ Hách này, rốt cuộc anh cũng không có gửi cho cô một câu chúc phúc.
Lát nữa về nhất định phải mắng anh thật nặng mới được.
Vừa nghĩ tới hình ảnh như vậy, khóe môi Ôn Dư bất giác cong lên.
Đi đến cuối đường lái xe của sân bay, Ôn Dư tìm một điểm đón taxi tạm thời, chờ một phút bắt taxi.
Xe taxi đi tới trước mặt, Ôn Dư mở cửa, vừa định đi vào, khóe mắt thoáng thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đậu bên đường.
Cô hơi khựng lại, thân thể vừa mới cúi xuống lại đứng thẳng lên.
Cô nhìn chiếc xe đối diện từ xa.
Cửa kính xe mở, người đàn ông khoanh tay dựa vào bệ cửa kính xe, hờ hững nhìn về phía xa.
Anh dường như không có phương hướng cụ thể, các góc cạnh khuôn mặt lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ quan sát một cách trầm ngâm.
Ôn Dư không biết anh đến lúc nào, đã ở đây bao lâu, dự định ở lại bao lâu.
Mọi thứ xung quanh dường như đột ngột đứng yên.
Cả thế giới chỉ có anh và cô.
Ôn Dư mũi có chút chua xót, cô lại rất muốn cười.
Hồi tưởng lại buổi tối lạnh lẽo ban đầu đó, cô ngồi trên chiếc xe lăn điều khiển từ xa đi loanh quanh trong viện điều dưỡng, cuối cùng khi chán nản trở về cửa, cô thấy anh cũng ngồi trong xe giống như bây giờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!