“?” Kỳ Tự dừng một chút: “Cô ấy đi đâu?” “Nhà của cô ấy”
Lúc này Kỳ Tự mới nhìn ra nét nhợt nhạt hiếm có trên mặt Tưởng Vũ Hách.
Mặc dù trước đây anh thường có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ít nhất bạn có thể cảm nhận được sự thờ ơ và thiếu kiên nhãn của anh.
Nhưng không phải bây giờ.
Vẻ mặt anh hoàn toàn nhợt nhạt không có cảm xúc.
Kỳ Tự ý thức được không đúng: “Cô ấy khôi phục trí nhớ?”
“Không” Tưởng Vũ Hách một hơi uống cạn sạch rượu đỏ: “Anh trai của cô ấy tìm tới đây đưa cô ấy đi.”
Không biết nồng độ của ly cocktail này có thể xoa dịu tâm trạng của anh vào lúc này hay không, Tưởng Vũ Hách quay sang người phục vụ và yêu cầu một ly khác.
“Tên của ly rượu này là gì?” Phục vụ: “Vọng tưởng ngày hôm qua.”
Đúng là vọng tưởng ngày hôm qua, các người thật mẹ nó biết cách chọn tên.
Uống một ly rượu có thể hiểu được bên trong, Tưởng Vũ Hách đột nhiên cười lắc đầu.
Không ngờ Kỳ Tự lại tiếp tục đâm thêm một nhát: “Cô ấy cứ như vậy rời đi? Không phải chứ, dù sao c‹ ở chung với cậu mấy tháng, một chút cũng không lưu luyến à?”
Câu hỏi rất hay. Tưởng Vũ Hách cũng muốn biết tại sao.
Thời điểm Ôn Dư rời đi, tựa hồ đã sớm chuẩn bị, cô không thể chờ đợi được, cũng không quay đầu lại một lần.
Đừng nói là lưu luyến, đến tận bây giờ cô vẫn chưa gửi đến một tin nhắn nào.
Anh cười tự giễu: “Hơn hai tháng đều vô ích”
Kỳ Tự trầm mặc chốc lát, nhưng hẳn vẫn cảm thấy Ôn Dư không phải người như vậy.
“Tôi nghĩ đó là do cậu đã làm điều gì đó khiến người ta sợ hãi không muốn ở lại.”
So với Ôn Dư, người không có lương tâm nói đi là đi, Kỳ Tự đang tự hỏi liệu tên cầm thú Tưởng Vũ Hách này có làm điều gì đó quá đáng dọa người ta sợ không.
Tưởng Vũ Hách sửng sốt hai giây: “Tôi?”
Kỳ Tự không chút lưu tình: “Đúng là cậu, cậu không phải thứ tốt, trước tiên cậu tự mình ngẫm lại."
Sau khi được Kỳ Tự nhắc nhở, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nhớ lại những gì anh đã làm với Ôn Dư tối qua.
Sự luống cuống, hoảng sợ, kinh ngạc và bất an hiện rõ trong mắt cô lúc đó.
Nó giống như bị một con thú dữ tấn công
Một con nai tuyệt vọng muốn trốn thoát sau khi bị bản. Cho nên...
Có phải sự kích động của anh đã khiến cô sợ hãi?
Tưởng Vũ Hách bất đắc dĩ xoa lông mày: “Làm sao tôi biết được hôm nay anh trai của cô ấy lại tới đây?”
Đáp án này đã xác nhận suy đoán của Kỳ Tự, hắn lập tức hứng thú: “Cậu đã làm gì cô ấy vậy?”
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự đã là bạn hơn mười năm, gần như lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, họ biết mọi chuyện của người kia. Vì vậy, sau khi do dự vài giây, Tưởng Vũ Hách nói với Kỳ Tự răng anh không kiềm chế được mà hôn Ôn Dư.
Kỳ Tự trầm mặc một lát: “Cũng may anh trai người ta đến:
“Nhưng mà...” Kỳ Tự dừng vài giây, sau đó nói: “Việc này tôi đã từng trải qua, cho nên tôi có thể hiểu được.”
Vốn tưởng rằng là anh em tốt cùng số phận, Kỳ Tự chậm rãi uống một hớp rượu, sau đó đột nhiên đổi ý: “Nhưng tôi đã lừa về rồi”
Tưởng Vũ Hách: “..” Cậu mẹ nó có thể cút đi rồi.
Tôi gọi cậu đến đây để biểu diễn cho tôi xem?
Kỳ Tự chỉ là nói đùa, thấy sắc mặt của anh không tốt, cuối cùng đứng đản an ủi anh một câu: “Chỉ là anh trai, không phải bạn trai, cậu không bỏ được thì tìm người về đi, chuyện này có cần tôi dạy cậu không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!