Dù sao cũng sống cùng nhau lâu như vậy, người đàn ông Tưởng Vũ Hách đó chắc chắn có đủ sức hấp dẫn để khiến em gái mình có cảm giác khác với anh.
Thích thì thích, nhưng nếu anh biết mục đích tiếp cận mình của Ôn Dư ngay từ đầu chỉ là để lợi dụng mình thì sao?
Ôn Thanh Hữu không muốn Ôn Dư chịu bất kỳ tổn hại nào.
Anh ấy xoa đầu Ôn Dư, nhẹ nhàng ôm cô: “Anh sẽ bù đắp tất cả những gì em thiếu sót trong mười năm qua.”
Ôn Dư cứ như vậy dựa vào trong lòng Ôn Thanh Hữu, thế nhưng rất kỳ quái...
Trái tim cô bình yên thản nhiên, không có một chút rung động kỳ lạ nào.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác với khi Tưởng Vũ Hách vô tình ôm cô vào lòng lúc trước.
Ôn Dư đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn Ôn Thanh Hữu và cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó.
Cô võ xuống giường: “Anh, ngồi ở đây.”
Ôn Thanh Hữu không hiểu nguyên do, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em làm sao vậy?”
Ôn Dư cầm điện thoại lên và làm tạo dáng tự sướng giống như cô đã làm ở nhà hàng lẩu ngày hôm đó: “Khi em nhấn nút chụp, anh hãy ôm em một cái.”
Mặc dù Ôn Thanh Hữu không biết Ôn Dư đang làm gì, nhưng anh ấy vẫn làm.
Lúc hai anh em chụp ảnh cùng nhau, anh ấy rất tự nhiên ôm em gái vào lòng.
Giống hệt như ngày đó, Ôn Dư nghiêng người. Nhưng lòng trong sáng thanh tịnh, không chút dao động.
Sự khác biệt này khiến Ôn Dư sửng sốt một lúc lâu, cô giống như hiểu ra điều gì đó muộn màng, nhưng cô không chắc lắm.
Ôn Thanh Hữu cầm lấy điện thoại: “Để anh xem chụp thế nào”
Anh ấy ấn mở màn hình điện thoại trên tay, nhưng thứ anh ấy nhìn thấy là một bức ảnh chụp chung của Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách đang tựa vào nhau trên màn hình khóa, trên đó có dán hình dán tình cảm thân mật.
Tấm ảnh này càng chứng minh suy đoán của Ôn Thanh
Hữu, anh ấy liếc nhìn Ôn Dư, thăm dò nói: “Điện thoại này rẻ quá, về Giang Thành anh mua cho em cái mới.”
Nói xong, anh ấy ném điện thoại đi: “Trong này không có gì phải lưu luyến cả, vứt hết đi."
Nhưng khi điện thoại lạch cạch một tiếng rơi vào thùng rác, Ôn Dư vội vàng tiến đến nhặt lên: “Em sẽ không vứt.”
Cô lau bụi trên điện thoại: “Đây là chú Hà mua cho em, lúc đó em ở đây một mình, không quen biết ai, chú Hà đã quan tâm em như cha vậy.”
Nói đến đây, Ôn Dư không khỏi có chút chua sót.
Cô thực sự không lỡ.
Cô bị phá sản, bị tai nạn xe hơi và bị lừa dối.
Nhưng ông trời đã cho cô quen biết rất nhiều người tốt bụng.
“Em sẽ đi cùng anh, nhưng anh đừng bắt em phải quên nhanh như vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!