Sau khi Ôn Dư nhìn thấy nó đã nôn mửa.
Cô nghi ngờ những cơ bắp đó là photoshop, làm sao hắn có thể có dáng người đẹp như vậy.
Lại tùy tiện nói thêm vài câu, Ôn Dư kết thúc trò chuyện bằng cách nói rằng cô sẽ xuống nhà ăn tối với anh trai mình.
Nói chung, cho đến nay, lời nói của Thẩm Minh Gia đã được kiềm chế, nhưng Ôn Dư tin rằng không lâu nữa cái đuôi cáo của hẳn sẽ lộ ra.
Ngày hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, nhưng đối với Ôn Dư, sự tốt đẹp cô mong chờ vào mỗi buổi sáng nhạt nhẽo dường như đang dần trôi qua kế tay.
Lúc đi làm, đầu óc cô thường xuyên bị phân tâm, mấy lần Tưởng Vũ Hách hỏi Ôn Dư chuyện gì cô đều trả lời sai, cả người cô đều bị lời nói của Ôn Thanh Hữu ảnh hưởng, tư tưởng không lúc nào bình tĩnh được.
Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng ném tập tài liệu lên bàn, hỏi cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy, bộ dạng lúc nào cũng thất thần”
Ôn Dư mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Có lẽ là tối hôm qua em ngủ không ngon.”
“Tại sao ngủ không ngon?”
Ôn Dư do dự mở miệng mấy lần, nhưng cô không cách nào biểu đạt ra vướng mắc trong lòng.
Làm thế nào để cô nói với Tưởng Vũ Hách rằng anh trai của cô đã trở về và anh ấy nhất quyết muốn đưa cô đi.
Tưởng Vũ Hách khoanh tay nhìn cô mấy giây sau, hình như anh hơi bất đắc dĩ: “Quên đi.”
Anh xoay người: “Nếu thật sự không thoải mái, thì em vào. trong đó ngủ một lát đi.”
Trong tình trạng hôm nay, Ôn Dư quả thực không đọc được bất cứ tài liệu nào, nhất là khi cô ở bên cạnh Tưởng Vũ Hách, nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng cô lại muốn rời khỏi đây.
Điều này là quá khó khăn.
Ôn Dư không bao giờ tưởng tượng được răng kế hoạch chạy trốn một cách thanh cao của cô lúc ban đầu sẽ trở nên rối rằm như vậy.
Cô không biết điều gì đang giữ cô lại.
“Được, em đi ngủ một lát.”
Trong văn phòng có một gian phòng ngủ tạm thời mà Tưởng Vũ Hách thường dùng để nghỉ ngơi, Ôn Dư chậm rãi đứng dậy đi vào, vừa đi được vài bước, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nói:
“Tang Thần chỉ là nghệ sĩ, diễn viên của công ty, chỉ thế thôi, em đừng đọc mấy tin nhảm nhí đó.”
Tưởng Vũ Hách không biết tại sao anh lại giải thích điều này với cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ uể oải của cô, anh tự trách mình hôm qua không thừa nhận cô trước đám đông, thật quá nhãn tâm.
Đặc biệt, cô luôn hiểu lầm anh thích Tang Thần.
Ôn Dư nghe xong lời của anh, tâm tư tựa hồ còn đang phiêu bạt: “Được, sau này em sẽ không đọc nữa.”
Rồi im lặng quay đi.
???
Tóm lại em hiểu ý anh muốn nói không? Anh không thích người phụ nữ đó!
Tưởng Vũ Hách uống một ngụm nước mới bình tĩnh lại, nghĩ rằng mình nhất định đã nuôi dạy một kẻ ngốc.
Ôn Dư vào phòng ngủ không bao lâu, thư ký Ninh gõ cửa đi vào: “Tưởng tổng”
“Có việc gì?”
“..Tôi vừa nhận được một email gửi cho anh.”
“?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!