"Minh Châu ".
Binh Thần chạy đến vừa kịp lúc đỡ được Minh Châu, nàng đã bất tỉnh nhân sự, lính canh đến càng ngày càng đông áp đảo sỉ số thích khách làm chúng sợ hãi tháo chạy.
Hạo Quan tức giận tay cầm kiếm khua mạnh quát lớn:
“Phong tỏa Cung Điện không được để bọn chúng thoát”.
“Dạ”.
Binh lính nhanh chóng nghe lệnh quay đầu đuổi theo, chẳng mấy chốc Lục Long Cung đã trống trơn không còn ai.
Kiêu Binh Thần mặt mày xanh ngắt, lo lắng sờ lên gương mặt nàng vỗ nhẹ gọi tên nàng:
"Minh Châu, tỉnh dậy đi ".
Binh Thần mãi mê gọi nàng lại không phát hiện nửa thân dưới của nàng lại trở nên mờ ảo, nàng ngất xỉu cũng giống như là đang vào giấc ngủ, cơ thể nàng đang dần dần biết mất.
Tất cả quá trình bị Hạo Quan nhìn thấy, hắn bước đến gần hơn để nhìn cho rõ, hắn ngỡ ngàng trước chuyện kỳ quái đang xảy ra trước mắt mình, hắn biết Minh Châu không phải người bình thường nhưng cũng không thể tin vào mắt mình viễn cảnh đang xảy ra, hắn lên tiếng gọi:
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu người …”.
Kiêu Binh Thần liếc nhìn bàn tay nàng đang dần dần biến mất, cố với tay giữ lấy ngay tức khắc Minh Châu đã biến mất trước mắt hai người.
"Hừ ".
Kiêu Vương thở hắt ra, Minh Châu lại trước mặt chàng biết mất lần nữa, chàng nhìn lên Hạo Quan đang đứng trước mặt mình, hắn không hoảng hốt không sợ hãi chỉ một mặt khó hiểu nhìn về phía chàng.
“Ngươi không sợ?”.
Hạo Quan sắc mặt không thay đổi, nắm chặt kiếm vẻ mắt rưng rưng trả lời:
“Thần đã từng nhìn thấy Tiên Nữ từ trời rơi xuống nằm trên mái nhà một lần, thần biết Hoàng Hậu không phải người ở đây”.
“Tiên nữ mà ngươi nói sớm sẽ rời khỏi ta, rời khỏi Kiêu Quốc”.
“Thần biết”.
Hạo Quan cuối đầu che đi đôi mắt đang đỏ hoe, hắn không biết vì sao lại đau lòng đến vậy, chỉ là người hắn yêu thầm sẽ không gặp lại nữa thôi mà, sao lại làm cho một nam nhân cứng cỏi như hắn yếu đuối đến muốn bật khóc?
Kiêu Vương lạnh lùng đứng dậy, phủi đầu gối dính bụi của mình nói với Hạo Quan:
“Biết thế là đủ rồi, về thay y phục của ngươi đi”.
"Vâng ".
Kiêu Vương nhìn về phía Hạo Quan cầm kiếm vô cảm bước đi, chàng đã thấy khóe mắt đỏ ngầu của hắn, chàng không vui khi huynh đệ tốt của mình lại phải lòng Nương Tử của mình nhưng cũng không thể làm gì hơn. Khi nàng đi cả 2 trái tim của 2 người đều tan vỡ như nhau, chàng cũng không muốn trách tội hắn mặc dù chính bản thân đã ghen tuông đến mức không muốn Hạo Quan đứng trước mặt Minh Châu lần nào nữa.
Khoảng nửa canh giờ sau Lý Công Công bê trà nóng vào trong phòng thấy Kiêu Vương ngồi ở ghế rồng tay chống lên bàn xoa xoa mi tâm chau mày, ông bước đến đặt trà lên bàn khẽ gọi:
“Hoàng Thượng, tìm được Hoàng Hậu ngủ trong vườn thượng uyển đã đưa Nương Nương về rồi”.
Kiêu Vương lập tức mở mắt không thèm nhìn Lý Công Công cái nào đi thẳng ra khỏi phòng chạy ra ngoài, chàng bắt gặp cảnh Minh Châu nằm trên võng được khiêng về, nàng vẫn chưa tỉnh giấc, chàng nhìn Lý Công Công:
“Gọi không tỉnh sao?”.
“Dạ, Hoàng Hậu vẫn đang hôn mê”.
“Được rồi”.
Kiêu Binh Thần đích thân bước đến bồng Minh Châu vẫn đang ngủ say lên rồi đưa về phòng, đặt nàng xuống giường, nhẹ nhàng luồn tay qua gáy nàng kiếm tra, quả thực là sau gáy sưng một cục u lớn.
“Đem đá trữ qua đây, gọi luôn Lưu Thái Y”.
Chẳng mấy phút sau Lưu Thái Y đã có mặt, Lão cho Kiêu Vương đã Minh Châu ngồi dậy dựa đầu vào vai chàng vén tóc nàng lên xem xét một lúc mới lên tiếng:
“Có hơi sưng, chú ý chườm nhiều đá, chỗ này dễ tụ máu bầm thần đi nấu thuốc cho Hoàng Hậu uống”.
“Sao mãi vẫn chưa tỉnh?”.
“Cái này thần cũng không biết, có lẽ là nên để Hoàng Hậu nghỉ ngơi thêm”.
“Về đi”.
Kiêu Vương nghe vậy cũng gật gù phất tay cho Lão Lưu về, tự mình cầm túi đá chườm vào sau gáy của Minh Châu.
Chườm đá được một lúc thì nàng đã tỉnh dậy, cựa quậy đầu mơ màng lên tiếng:
“Lạnh quá”.
“Nàng vẫn ổn chứ?”.
Binh Thần đẩy nàng ra cúi đầu nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng ân cần dùng tay xoa xoa đầu.
“Không sao ta hơi choáng một chút thôi”.
Kiêu Vương khẽ gật đầu, đứng dậy quay đi để chậu đá lên bàn rồi mới quay về chỗ ôm nàng vào lòng thủ thỉ:
“Dọa ta sợ chết mất”.
“Không sao mà ta chỉ là ngủ hơi lâu một chút thôi”. Nàng vươn tay xoa xoa lưng Binh Thần dùng sự dịu dàng và sự hiện diện của nàng để trấn tỉnh người đàn ông đang hoang mang kia.
Lần này Minh Châu bị thích khách truy sát hỏi ra mới biết là quân phản động trong nước ngấm ngầm lên kế hoạch, nàng cũng không biết mục đích của họ là gì chỉ biết tổ chức đó trong vòng một tuần đã bị quét sạch không còn một mạnh vụn nào.
Về phía Hạo Quan sau khi biết nàng sẽ phải rời đi, ngày nào cũng đến nói chuyện với nàng cũng không biết là có ý định gì nhưng những chuyện hắn nói vô cùng vu vơ khó hiểu.
Khi Kiêu Vương đang bận chính sự Hạo Quan đã cầm một ít bánh ngọt đến tìm Minh Châu nói chuyện phiếm, hai người cùng nhau ngồi trong đình nghỉ mát.
Cung nữ bên cạnh phe phẩy cái quạt lớn trong tay làm Minh Châu có cảm giác y như khoảng thời gian nàng vừa đến đây, nóng oi bức đến độ chỉ muốn ngâm mình trong nước lạnh cả ngày trùng hợp là cũng đang ăn món đá bào mát lạnh, nàng đẩy một chén qua cho Hạo Quan:
“Ăn đi, giải nhiệt mà còn ngon nữa”.
Minh Châu nhìn Hạo Quan nhận lấy chén đá bào ăn tay nàng phe phẩy cái quạt nhỏ, nàng biết là trong lòng hắn đang nghĩ gì nhưng tuyệt nhiên nàng lại chẳng thể nàng đáp ứng được nguyện vọng của hắn.
Minh Châu lấy ra vài cuộn tranh ở chỗ cung nữ mở ra để lên trước mặt hắn, có đến 4 bức tranh vẽ nữ tử, ai ai cũng có dáng điệu dịu dàng thướt tha càng không bàn đến nhan sắc xinh đẹp động lòng người.
Hạo Quan đặt cái chén không sang một bên, nhìn tranh trên bàn rồi lại nhìn Minh Châu đang ngồi trước mặt mình, khóe miệng nàng nhếch lên đôi mắt long lanh đầy ý tốt nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại không vui chút nào biết nàng định làm gì nhưng vẫn giả vờ hỏi:
“Đây là gì?”
“Hạo Quan ngươi thấy mấy người này như thế nào? Có xinh không?”.
“Cũng không xấu”.
“Vậy ngươi có thích không? Đều là tiểu thư khuê cát, đảm bảo cầm kì thi họa, môn đăng hộ đối với ngươi”.
Hạo Quan mặc kệ Minh Châu nhiệt tình bao nhiêu vẫn là vẻ mặt không quan tâm lắc đầu nói:
“Thần không thích”.
Minh Châu nhìn thái độ lạnh nhạt của Hạo Quan chân tay luống cuống vội bật dậy quay lưng lấy từ tay cung nữ một cuộn tranh khác, đẩy vội những bức tranh khác sang một bên mở ra cho hắn xem:
“Vậy … ngươi thích loại con gái như thế nào? Ở đây còn có đích nữ của Võ Tướng Quân An Kinh, biết võ công, thẳng tính rất hợp với ngươi đảm bảo là hậu phương vững chắc”.
Hắn nhìn người trong bức tranh, 7 đến 8 phần nhìn giống Minh Châu dáng người khỏe khoắn mặc trên người bộ giáp sắt bên tay cầm mũ sắt, mắt to tròn tinh nghịch đôi lông mày sắc sảo hắn mỉm cười nhìn lên nàng đang đứng:
“Hoàng Hậu tốn nhiều công sức lắm mới tìm được người giống mình nhỉ?”
"Ta … ".
Hạo Quan không mấy vui vẻ, nắm chặt tay đứng dậy đôi mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào mắt Minh Châu khiến nàng cũng hơi e ngại cụp mắt xuống giống như bản thân mình đã làm sai gì đó, hắn nói:
“Chuyện đời tư của thần xin người đừng bận tâm, người cũng biết là Thần đang nghĩ gì”.
Hạo Quan nói rồi cầm kiếm quay đi mặc kệ Minh Châu đứng đó với cảm giác áy náy, gặp trúng Kiêu Vương hắn cũng chỉ cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Kiêu Vương quay đầu nhìn người không mấy vui vẻ đã khuất bóng rồi lại nhìn Minh Châu đang đứng trong đình nhìn theo, chàng bước đến bên nàng nhìn đống tranh vẽ thì thầm hiểu ra vấn đề, chàng chầm chậm ngồi xuống uống ngụm trà kéo mỹ nhân đang đứng ngồi vào trong lòng khuyên nhủ:
“Mấy năm nay ai cũng khuyên hắn ta lập chính thấy hắn cũng không nghe, nàng đừng lãng phí tâm tư vào hắn nữa”.
“Thật sao? Vậy chẳng phải là đắc tội rồi sao?”.
Sự hoang mang tội lỗi đều đã bày ra trên mặt của nàng, nàng cũng đâu có biết mấy chuyện này, chỉ là ý tốt muốn Hạo Quan sớm ngày quên đi nàng, vui vẻ sống cuộc đời của mình làm sao có thể trở như vậy cơ chứ.
“Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mặc kệ hắn ta”.
Kiêu Vương vuốt tóc dài sủng nịnh cười với người ngồi trên chân mình, chàng không muốn Minh Châu phải bận tâm vì người khác, ai nói ích kỷ cũng được chàng đều mặc kệ.
Vài ngày sau cũng không thấy Hạo Quan đến thăm Minh Châu nữa, hắn chỉ đứng ở phía xa xa nhìn vào Lục Long Cung những lúc nàng ngồi ở ngoài, yên tĩnh và trầm ngâm ngắm nàng nhiều hơn nữa.
Cho đến một hôm của vài ngày sau nữa, vào một đêm trăng thanh gió mát, Kiêu Vương và Minh Châu đứng trên cái cầu giữa hồ, hai người im lặng đến kì lạ chỉ đứng cạnh nhau nhìn về phía bầu trời đêm sáng, Minh Châu khoác trên người tấm long bào màu vàng của Kiêu Vương.
Không gian yên tĩnh đến có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của 2 người, Kiêu Vương mặt mày căng thẳng, Minh Châu thì buồn bả nàng cúi đầu nắm lấy tay Kiêu Vương xoay sang đối diện với mặt mình:
“Sắp hết thời gian rồi chàng phải sống tốt nhé”.
“Nàng chăm sóc tốt cho mình, khoảng thời gian ta không bên cạnh thì nàng đừng buồn”.
“Được”.
Minh Châu rưng rưng nước mắt nhìn Kiêu Vương vẫn đang rất bình tĩnh nhìn mình, có lẽ chàng đã chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi, cố gắng không để mình yếu đuối trong khoảnh khắc này. Cái gì cần nói thì đã nói hết trong ba tháng qua đây chính là giờ phút cuối cùng, hai người cũng chẳng thể nói thêm câu gì.
Bên kia cầu lại nghe tiếng bước chân đang đi đến, trong màn đêm mịt mù xuất hiện thân ảnh mặc đồ trắng muốt trên lưng vắt một cây cung lớn là Cupid, cậu bước đến đưa tay về phía Minh Châu nói:
“Đã đến giờ rồi”.
Kiêu Vương trong vô thức nắm chặt lấy tay Minh Châu tim hắn đập mạnh liên hồi, mày chàng cau lại nhưng chẳng thể thốt ra câu nào vì hàng ngàn hàng vạn câu nói đang chen chúc bóp nghẹn lấy trái tim đau đớn kia.
Minh Châu vỗ vỗ tay Kiêu Vương trấn an, ôm lấy chàng lần cuối:
“Đừng đau lòng, đừng khổ sở đây không phải là kết cục của chúng ta … Hẹn gặp chàng ở kiếp sau”.
“Hứa nhé”.
Kiêu Vương đưa ngón tay út ra móc tay với Minh Châu, chàng vẫn cau mày cố nén sự luyến tiếc trong lòng lại, đón nhận nụ hôn trên môi nàng.
Minh Châu kiễng người lên trao cho Kiêu Vương nụ hôn lướt qua buông tay chàng ra, chiếc nhẫn ngọc theo đó mà bị tuột ra khỏi tay, nàng từ từ từng bước lùi về phía sau:
“Tạm biệt, ta nợ chàng kiếp này”.
"Vậy kiếp sau chúng ta cùng Trả Nợ Chân Tình nhé ".
Ngay lập tức Minh Châu bị hút mạnh vào lỗ hổng cùng với Cupid tạo ra cơn gió xoáy mạnh mẽ hút biết bao nhiêu lá cây khô vào trong, cả áo của của Kiêu Vương cũng vì vậy mà bay theo phấp phới, lúc này chàng mới thật sự khẩn trương không kiềm được lòng mình là gọi lớn:
“Minh Châu”.
Chàng toan chạy đến nhảy vào hố xoáy cùng nàng nhưng không kịp, hố xoáy nhanh đến cũng nhanh đi, nó biến mất trong màn đêm chỉ để lại áo choàng nàng vừa mặc rơi trên mặt đất.
Kiêu Vương cứng đờ người, chàng đứng đó hồi lâu nhìn chiếc nhẫn cưới mà Minh Châu để lại ở trên tay mình, chàng quay người chống tay lên thành cầu môi cắn chặt đến bật máu mà không hay biết. Cơ thể chàng từ cứng đờ trở nên mềm nhũn khụy gối xuống đất, lòng đau đến như bị xé toạc ra bật lên tiếng khóc nức nở, cổ họng và cả trái tim như thắt nghẹn lại với nhau, nàng đã đi rồi …
Không chỉ có Kiêu Vương, ở một góc nào đó Hạo Quan cũng đã quan sát tất cả, không ngờ khoảnh khắc này lại đến nhanh đến vậy, hắn ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường, tay bịt chặt miệng mặc kệ nước mắt cứ rơi lã chã. Hắn hối hận không nói chuyện làm hòa với nàng sớm hơn, để rồi nàng đi mà không lời từ biệt …
Sau khi Minh Châu rời đi Hạo Quan không luyến tiếc gì nữa, hắn trả lời chức Bắc Hầu cho Kiêu Vương, khăn gói leo lên xe ngựa mà chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, Kiêu Vương đứng cạnh hắn, chắp tay sau lưng chau mày nói:
“Đệ thật sự muốn bỏ lại tất cả sao?”
“Đúng, không làm Quân Thần gì nữa, đệ chỉ muốn làm huynh đệ tốt của huynh”.
“Vậy cũng có thể ở lại cung điện, ta cũng không đuổi đệ đi”.
Hạo Quan lắc đầu, nhảy thẳng lên ngựa mắt nhìn xa xăm sau cổng thành đang mở, rất chắc chắn mà trả lời:
“Không, đệ muốn đi ngao du tứ hải, muốn nhìn xem Kiêu Quốc rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp”.
“Đệ định đi đâu?”
“Đi Châu Kinh trước, đệ muốn tìm Trung Quân đánh cờ”.
"Được, cho gửi lời hỏi thăm nhé ".
"Tạm biệt ".
Hạo Quan nói rồi đánh ngựa chạy đi không quay đầu lại, đối với hắn Cung Điện này chỉ toàn là đau thương, hắn chỉ muốn thoát khỏi cái lồng vàng đầy xiềng xích này để chạy trốn khỏi thực tế.
Kiêu Vương đứng đó đợi Hạo Quan khuất khỏi tầm mắt của mình mới quay đầu bước vào trong, dáng vẻ của chàng bình thản ung dung nhưng lại cô độc, mọi người cứ như vậy mà rời khỏi cung điện xinh đẹp này chỉ có chàng là mãi mãi bị giam cầm ở đây…
Trong suốt 54 năm trị vì của mình Kiêu Binh Thần đã dẫn quân chinh phạt Lãnh Quốc không dưới mười mấy lần, đến 35 năm mới hoàn toàn đánh gục Lãnh Vương kiêu ngạo kia mà bành chướng lãnh thổ.
Dưới sự hỗ trợ của Trung Quân ở Châu Kinh mà mở rộng giao thương buôn bán đã giàu lại thêm giàu, 54 năm trời không gần nữ sắc chỉ chuyên tâm phát triển quốc gia bành trướng lãnh thổ đem lại cho con dân Kiêu Quốc cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Lúc rãnh rồi lại đến tưới cây hoa mình trồng, cầm tấm hình của Minh Châu ngắm đi ngắm lại mà không chán, lúc này chàng đã 75 tuổi, nếp nhăn phủ kín mặt nhưng ánh mắt thâm tình đó chưa từng thay đổi, cầm tấm hình đã ố vàng nhiều chỗ vuốt vuốt lên gương mặt trên hình.
“Nàng có còn nhớ ta không? Ta nhớ nàng lắm”.
“Phụ Vương”.
Có một giọng nói của một người trung niên tâm 50 tuổi bước đến đỡ Kiêu Vương từ gốc cây đứng dậy, Kiêu Vương mặc dù đã 75 tuổi nhưng thân thể vẫn tốt, đi đứng vững vàng, chàng đi trước ngồi lên ghế rồng.
Hạo Thịnh Quan đứng bên cạnh nhìn tấm hình trên tay Kiêu Vương thở dài nói:
“Phụ Vương lại nhớ Mẫu Hậu rồi sao?”.
“Nhớ chứ”. Kiêu Vương cất tấm ảnh vào trong ngực áo nhìn lên Thịnh Quan đang đứng:
“Hạo Quan đâu rồi?”.
“Đã đi khảo sát hạ lưu sông ở ngoại thành rồi ạ”.
“Ừ! Rãnh rỗi thì đến thăm cha ruột của con đi”.
Kiêu Vương gật đầu đứng dậy đi vào trong phòng ngủ để lại Thịnh Quan ở đó, hắn chính là con trai của Hạo Quan và mẹ ở ngoại ô Kiêu Quốc, 50 năm trước khi Hạo Quan rời khỏi thì đã không hề nhớ đến mẹ của hắn, để bà khổ sở sinh con trong đau đớn mà uất ức qua đời.
Đến cả Hạo Quan cũng không biết đến mình có đứa con này vì trong đầu hắn chỉ có du mục khắp nơi nhằm chôn vùi cái hình bóng của Minh Châu trong lòng.
Kiêu Vương biết chuyện đã cho người bế Thịnh Quan về lập làm con nuôi tự tay nuôi dạy, ân cần và kiên nhẫn hơn bao giờ hết cũng không ngừng thủ thỉ với một mình hắn về Minh Châu, kể cho hắn những câu chuyện của nàng, nói cho hắn nghe Kiêu Vương có bao nhiêu thương nhớ …