Binh Thần và Minh Châu cứ như vậy ngủ đến chiều tối, họ ngủ hơn nửa ngày không thấy động tĩnh gì Lý Công Công mới bước vào gọi nhỏ vào tai Kiêu Vương:
“Hoàng Thượng”.
“Suỵt”.
Ngay lập tức Kiêu Vương lên tiếng, chàng đã dậy từ lâu nhưng không nỡ gọi nữ nhân trong lòng dậy, thấy nàng ngủ ngon đến nước miếng chảy dài trên áo của chàng cũng chỉ đưa tay đẩy miệng nàng ngậm lại. Nhìn về phía Lý Công Công nói nhỏ:
“Chuẩn bị bữa tối”.
“Dạ Hoàng Thượng”. Lý Công Công nhận việc liền rón rén đi ra ngoài không dám tạo tiếng động lớn.
Nàng bị đẩy miệng không thoải mái liền cựa quậy đẩy tay Kiêu Vương ra tự lau miệng của mình, tướng ngủ xấu tính xấu nết của nàng đều bị chàng thu vào mắt, chàng vươn người ngồi dậy lật nữ nhân kia ngửa lên ôm kiểu công chúa đi đến ghế rồng chỗ bàn làm việc.
Một lúc lâu sau nàng mới lờ mờ mở mắt ra thấy mình vẫn nằm trong lòng Kiêu Vương bây giờ đã bị đổi sang ghế rồng đầu tựa vào vai của chàng khẽ ngẩng đầu lên liền thấy chàng vẫn đang chăm chú đọc sách, không nhìn nàng nhưng vẫn lên tiếng:
“Sao vậy, làm nàng tỉnh giấc sao?”.
“Ừm”.
Nàng lười biếng dụi đầu vào vai Binh Thần, đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ sớm đã tối đen như mực chỉ có mấy ngọn đuốc ngoe ngoắt bên ngoài, nàng hỏi:
“Đã tối rồi sao?”
“Đúng vậy”.
“Chàng không gọi ta dậy?”
"Nàng ngủ ngon quá, ta không nỡ ".
Kiêu Vương bỏ cuốn sách xuống xoa xoa đầu nàng rồi lại nắn cái má tròn một hồi lâu mới ôm nàng đứng dậy.
“Bỏ ta xuống đi, chàng đưa ta đi đâu?”
“Đi ăn cơm, cả ngày chưa ăn gì. Lúc ngủ bụng nàng kêu lên mấy lần làm ta thức giấc đấy”.
“Vậy sao? Nhưng cũng nên bỏ ta xuống đi chứ, ra ngoài cứ ôm người ta như thế nhiều người sẽ cười cho đấy”. Nàng ngược đỏ mặt, cố giẫy dụa để nhảy xuống đất.
“Ngồi im đi, muốn ngã hả?”
Binh Thần không có ý định buông nàng ra lại càng siết chặt tay hơi, mặt mà hung dữ ra lệnh làm nàng có hơi rén nhẹ, lập tức im miệng nằm im trên tay chàng, gặp mấy toán thị vệ cung nữ thì lại ngại ngùng lấy ống áo che mặt lại không dám nhìn ai.
Kiêu Vương mặc kệ ai nhìn thì nhìn dù sao họ cũng chỉ lén nhìn sau lưng, chàng chẳng quan tâm mấy, một mạch đi thẳng về Lục Long Cung cách đó 10 phút đi bộ.
Chào đón họ đã có Ánh Dương Ánh Nguyệt sắp sếp cơm đầy bàn, lần này còn đặc biệt thắp nến thơm trang trí lại căn phòng, ở đâu cũng có hoa tươi cái rèm nhạt màu thường ngày đổi thành màu đỏ rực như ngày thành hôn làm.
“Hoàng Thượng Hoàng Hậu vạn tuế”. Ánh Dương, Ánh Nguyệt cùng các cung nữ khác bước ra nghênh đón.
Minh Châu được Kiêu Vương đặt lên ghế, đôi mắt hiếu kì nhìn xung quanh phòng một hồi mới quay qua hỏi:
“Hôm nay là ngày gì đặc biệt mà trang trí đẹp như vậy?”
“Đâu có ngày gì đâu, bình thường nhiều rồi chúng em chỉ muốn thay đổi không khí cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thôi mà”. Ánh Nguyệt đứng cạnh bàn múc canh đưa đến trước mặt Minh Châu.
Bên cạnh cũng có Ánh Dương đi đến nịnh nọt mát xa vai gáy cho Minh Châu:
“Đúng vậy, Nương Nương thấy bọn em có chu đáo không? Làm gì có ai chu đáo như bọn em chứ? Bọn em sẽ ở đây hầu hạ Nương Nương lâu thật lâu”.
Minh Châu nghe đến đây là thấy có mùi không bình thường, chắc chắn là đang cố thuyết phục nàng không gả 2 người này đi rồi, nàng vươn tay đẩy tay Ánh Dương đang bóp trên vai mình ra đanh mặt lại nói:
“Thôi, không cần … Ta đây cũng tự làm được”.
Nói rồi Minh Châu cầm đũa gắp đồ ăn vào chén của Binh Thần vươn người đặt cằm lên vai người ngồi cạnh nũng nịu ôm lấy cánh tay chàng:
“Ta có chuyện muốn thỉnh cầu”.
“Được, nói đi”. Binh Thần cầm đũa lên gắp đồ ăn Minh Châu đưa cho mặt thong thả trả lời.
“Chàng giúp ta tìm nhà tốt cho Ánh Dương Ánh Nguyệt gả vào được không?”
"Ừm … " Kiêu Vương bỏ nốt miếng cá vào miệng, đặt đũa xuống có vẻ đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại nhìn qua Minh Châu “Tháng trước có một Trạng Nguyên trẻ tuổi, trông cũng hiền lành đức độ chưa Nương Tử … Còn có con trai lớn của Nam Hầu cũng là người văn võ song toàn”.
Minh Châu nghe xong liền cười tươi nhìn sang Ánh Dương và Ánh Nguyệt đang mặt mày chù ụ đứng đó nhìn:
“Thế nào, gia cảnh quá tốt đi, Hoàng Thượng rất coi trọng hôn nhân của hai em đó”.
“Nhưng mà …”. Ánh Dương không biết nói gì, nghe đến cả Hoàng Thượng cũng muốn giúp tìm chồng cho nàng thì mặt mày tím tái đến khó coi.
“Ta không cần biết, trong tháng này nếu không cho ta câu trả lời thì ta rút thăm gả cả 2 đi, nghỉ sớm đi dưỡng nhan sắc, ta đã cho người để mỹ phẩm trong phòng 2 em rồi, không nhiều nhưng phải dùng vài bữa nữa ta kiểm tra”.
Nói rồi Minh Châu phất tay đuổi 2 cận nữ về phòng, quay lại tiếp tục ăn mấy đồ ăn trên bàn.
“Dạ…”.
Nhìn thấy 2 người kia đã ủ rũ rời đi, để lại không gian riêng yên tĩnh, Kiêu Vương nhìn nàng cứng rắn như vậy liền vươn tay ôm lấy vai nàng xoa nhẹ:
"Nàng thay đổi nhiều quá, biết lo nghĩ cho người khác rồi … ".
"Có không? Ta lại không để ý đấy ".
Kiêu Vương gật gù kéo ghế sát lại nàng vuốt vuốt lên đôi lông mày đang chau lại của nàng tiếp tục nói:
“Bình thường cũng không thấy nàng muốn lo chuyện của người khác mấy, ham ăn mê ngủ, dạo này cứ đi lung tung lo cho chuyện của ta bây giờ lại chuyện của Ánh Dương Ánh Nguyệt”.
Minh Châu nắm lấy tay chàng, cúi đầu vẽ vẽ lên lòng bàn tay đó như đang trút nhiều điều tâm sự:
“Thật ra Ánh Dương Ánh Nguyệt mồ côi, làm cung nữ hầu hạ ta cũng hết lòng hết dạ, ta sợ 2 em ấy không có sự bao bọc của ta nữa sẽ bị người ta ăn hiếp, ta không đành lòng, muốn trước khi rời đi tìm nhà tốt cho 2 em ấy nương tựa vào, dù sao cũng là Hoàng Thượng ban hôn, không ai dám xem nhẹ 2 em ấy”.
Kiêu Vương nhìn vẻ ảo não của Minh Châu liền xoa đầu nàng:
“Yên tâm, trong tháng này nhất định tìm được người phù hợp, ta cũng sẽ không để 2 cung nữ đó xuất gia tay không, nhất định sẽ cho hồi môn tốt để nhà chồng không xem thường họ”.
“Vậy thì tốt quá”.
Minh Châu dựa vào người Kiêu Vương thầm cảm ơn chàng không thôi, nàng nhìn lên ánh trăng khuyết hôm này, mây dày đặc âm u như tương lai của hai người, chẳng chắc chắn được việc gì. Nàng cũng không muốn Ánh Dương, Ánh Nguyệt mà nàng xem như em gái phải chịu thiệt thòi gì, mới âm thầm chuẩn bị hết tất cả cho 2 người. Đồ tốt chưa dùng đến đều dần dần chuyển cho 2 người, quần áo, mỹ phẩm và 2 bất động sản nhỏ ở nội kinh thành Kiêu Vương tặng cũng cho nốt, lỡ đâu không có ai có thể che chở được cho họ thì họ cũng có đủ tài chính để nuôi sống bản thân cả đời.