Tiết trời biên giới khắc nghiệt, điều kiện sống cũng kém hơn so với nội kinh thành. Minh Châu sau chuỗi ngày căng thẳng thì vẫn còn đang say giấc nồng trên giường lớn. Thời tiết khá lạnh làm cho nàng không muốn rời giường, cũng may có sự sủng ái của Kiêu Vương nàng vẫn có thể cho thêm dưới giường một hai chậu than sưởi ấm.
“Tiểu Thư, đã giấc trưa rồi, cô có đói không ạ”.
Tiếng gõ cửa cùng thanh âm nhẹ nhàng bên ngoài có chút dè dặt vang lên đánh thức giấc ngủ của Minh Châu. Nhìn sang bên cạnh giường trống không, có lẽ Kiêu Vương đã tỉnh từ lâu, còn cẩn thận đắp thêm 2 lớp chăn lên người nàng để tránh nàng lạnh mà tỉnh giấc. Nàng cũng cảm thấy mình ngủ cũng đủ rồi, mới vươn vai ngồi dậy rồi lại chùm chăn kín người vì lạnh, chỉ thò ra cái đầu nói:
“Vào đi”.
Bên ngoài liền có 4 nha hoàn bê đồ vào, họ đều mặc đồ khá đơn giản, đều là màu nâu đất, tóc búi gọn gàng, mặc bên trong nhiều lớp áo mỏng chủ yếu là giữ ấm. Trên tay họ là y phục mới cho mùa đông, còn cả khay trang sức lấp lánh, một chum sưởi ấm tay và một bộ vệ sinh cá nhân vào buổi sáng, có lẽ nàng đi quá vội vàng nên chẳng chuẩn bị quần áo tử tế vì vậy nha hoàn của phủ mới đem đến nhiều đồ như vậy:
“Tiểu Thư, chúng nô tỳ là người của Phu Nhân Tướng Quân phân phó đến đây hầu hạ người”. Một nữ nha hoàn vẻ ngoài lanh lợi lên tiếng.
“Phiền mọi người rồi, đồ ta có thể lấy nhưng những món trang sức đắt tiền này ta không nhận đâu”
Minh Châu nhìn những món trang sức bằng vàng thích đến hoa cả mắt nhưng vẫn lắc đầu từ chối nhận, phủ tướng quân tuy lớn nhưng đến ở vài ngày đã nhận nhiều trang sức đắt tiền như vậy thật không phải chút nào!
“Không ạ, trang sức này là Kiêu Vương đặc biệt bảo chúng nô tì đem đến cho Tiểu Thư ạ, Điện Hạ có căn dặn hôm nay ngài ấy đi thị sát dân chúng đến chiều mới về, mong Tiểu Thư có thể lộng lẫy tiếp đón ngài”.
“Được rồi, dù sao chiều mới về, chiều rồi hãy cài chúng lên, bây giờ mặc đồ đơn giản thôi, ta cũng đói rồi”.
Minh Châu gật gù, dù sao cũng là “phu quân” tặng, không nhận thì không được.
Nha hoàn trong phủ được lệnh cũng không nhiều lời, để trang sức lên bàn trang điểm bên cạnh, tiến đến gỡ chăn của Minh Châu ra, thuần thục hầu hạ cho nàng thay quần áo mới.
Khoác trên người bộ quần áo lông ấm áp, tay nàng còn cầm thêm một cái chum nhỏ sưởi ấm. Theo sau vẫn là bốn nha hoàn kia, nàng dạo quanh phủ Tướng Quân sau khi ăn no.
Trung Quân cũng không thấy đâu, có lẽ là cùng với Kiêu Binh Thần ra ngoài thị sát dân chúng rồi! Nàng vừa đi qua một căn phòng khá lớn, bên trong lại có tiếng động nghe khá chói tai.
“Tướng Quân, Tướng Quân bên đây …”
“Haha, tiểu nha đầu thối, lại dám chơi xấu ta”.
“Nhị tỷ đúng là xấu xa, loại đồ chơi phương Tây này là mua ở đâu vậy? Thoã mãn chúng ta quá đi”.
“Mạnh nữa đi Tướng Quân… Aaa”.
“Chàng đi mấy tháng trời, sức còn nhiều hay là mình chơi đến tối đi”.
Minh Châu không kiềm được lòng đứng một lúc nghe lén, nàng vẫn chưa thấy rõ mặt vị tướng quân này bao giờ, nhưng có vẻ hắn ta có cơ thể khác cường tráng, bên trong phòng có tận 3 nữ nhân chất giọng yểu điệu khác nhau, đều bị cho hắn ta quấy phá đến tình mê ý loạn rồi … Thật là không biết xấu hổ.
Nhìn sang 4 Nha Hoàn bên cạnh mặt đã sớm đỏ tía tai vì nghe những âm thanh dâm dục này, Minh Châu mới không đành mà rời đi, trên đường vẫn không nhịn được hỏi:
“Các em mấy tuổi rồi?”
“Chúng nô tì 14 tuổi”.
“Tuổi còn nhỏ như vậy sao?”. Minh Châu có chút bất ngờ, nhìn dáng vẻ chững chạc của bọn họ, chẳng khác nào nữ nhân 18 tuổi, chả trách vừa nghe tiếng trong phòng kia thì đã đỏ hết mặt mũi, chưa Trãi sự đời là đây sao? Nàng lại hỏi tiếp:
“Phòng đó là của Tướng Quân hả?”
“Vâng ạ”
“Bên trong đều là Phu Nhân Tướng Quân sao?”
“Dạ, bên trong đều là Phu Nhân Tướng Quân”
“Các Phu Nhân có vẻ phóng túng nhỉ?”
“Dạ, đều là tiểu thiếp thất cả ạ! Tướng Quân chúng nô tỳ vẫn chưa lập Chính Thê”.
“Tại sao vậy?”
“Tướng Quân là Hoàng Huynh của Hoàng Thượng ạ, phải có chiếu chỉ chấp thuận của Điện Hạ mới được thành thân. Thái Hậu cũng khuyên Tướng Quân sớm chọn người phong Chính Thê, nhưng mà Tướng Quân vẫn đang chần chừ, Điện Hạ nghe đâu cũng rất coi trọng ý kiến của Tướng Quân cho nên cũng không cưỡng ép ngài …”
“Tướng quân của các người là ai?”
“Dạ là Kiêu Hạo Quan Tướng Quân, con trai duy nhất của Thái Hậu …”
Keng…
Minh Châu nghe đến đây thì sốc không tự chủ được mình, tay bất giác vuông thỏng xuống làm rơi chum giữ nhiệt bằng sắt tại ra tiếng động đinh tai
“Tiểu Thư cẩn thận bỏng”
Một trong đám nha hoàn nhanh nhẹn kéo Minh Châu cách xa chum sắt đang đổ than ngoài. Nàng thất thần đến không suy nghĩ được gì chạy thẳng ra ngoài phủ Tướng Quân.
“Tiểu Thư cô chạy đi đâu vậy?”.
Đám nha hoàn vẫn chưa kịp phản ứng thì nàng đã chạy ra ngoài cổng phủ, sức khỏe của nàng khá tốt, chạy nhanh đến cả 4 người bọn họ cũng không theo kịp, chỉ dốc sức mà chạy theo từ phía xa …
Minh Châu chạy đến cổng thành liền túm đại một gác cửa run rẩy hỏi:
“Hoàng Thượng, đi đâu rồi? Ta muốn tìm gặp ngài”.
“Thần không rõ ạ! Đây là việc của Điện Hạ, phận tôi tớ không được biết ạ!”
“Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ ra ngoài tìm”
“Tiểu Thư, Điện Hạ đã nói không để Tiểu Thư chạy ra ngoài”.
Tốp người gác cổng to cao tụm lại một chỗ cảm trước cổng phủ không cho nàng bước ra, nhìn có vẻ khá quyết tâm, nàng thân nhỏ bé, võ công cũng chỉ là múa cho vui trước mắt bọn họ. Minh Châu tức giận dậm chân nhưng không làm được gì hơn.
“Vậy ta ngồi ở đây đợi”
Minh Châu sốt ruột hơn bao giờ hết, nàng ngồi thụp xuống cầu thang trước cổng phủ đợi chờ!
Nàng vừa nghe đến Kiêu Hạo Quan thì sợ hãi, hắn chính là đầu cơ mọi chuyện, sẽ là mối nguy cho ngôi vị và cả tính mạng của Binh Thần, nàng chính mắt đọc những dòng cuối của bộ truyện …
Nàng vẫn nhớ như in cái cảnh trong truyện
'Đêm đó bạo loạn hoàng cung, Kiêu Vương vì ta mà trúng kịch độc nằm mê man trên giường mấy ngày mấy đêm, nhưng ta lại không được bên cạnh, tên Hạo Quan nhân lúc Binh Thần bệnh, mạng sống treo trước đầu ngọn gió mà dẫy binh tạo phản, hắn từng nói muốn có được ta lẫn ngai vị. Ta bị nhốt trong phòng Tân Nương, bị ép mặc đồ hỉ, chẳng nhìn thấy gì ngoài ánh nến heo hắt, tiếng là hét của cung nữ ngoài cửa còn cả những vệt máu tươi dính trên tường, chói mắt. Trung Quân vì bảo vệ ta mà thương tích đầy mình, chàng đã bảo vệ ta, trung thành với Binh Thần đến hơi thở cuối cùng. Ánh Dương, Ánh Nguyệt đã lạnh lẽo nằm xuống bên cạnh ta … Ta không còn gì để nuối tiếc cả, chỉ là Binh Thần chàng vẫn chưa chết, ta muốn gặp chàng lần cuối. Bỗng nhiên có một thân ảnh cao lớn đập cửa xông vào, trên tay còn có thanh kiếm dài … Là Binh Thần, là chàng đã đến cứu ta ra ngoài sao? Chàng bước đến, không ngừng an ủi ta, hỏi ta có sợ không? Chàng mặc cho lục phủ ngũ tạng mình đau đến chết đi sống lại, nắm lấy tay ta chạy ra ngoài, đằng sau là sự yểm hộ của Xuất Quỷ, Nhập Thần. Họ bảo vệ chúng ta chạy ra khỏi cục diện rối ren. Nhưng không, đến giữa cầu đã bị Hạo Quan bắt gặp. Hắn ta không 1 lời nào dương súng ngắn bắn hạ 2 thủ vệ đắc lực của Binh Thần, Xuất Quỷ Nhập Thần thân thủ phi phàm cũng không nhanh hơn súng, hai người ngã xuống miệng không ngừng nói “Chạy Đi”. Đầu đuôi đã bị chặn mất rồi, Hạo Quạn bước đến nhìn ta một thân màu đỏ của hỉ phục, hắn cầm dao lao đến như phát điên muốn lấy mạng của ta, Chân tay ta lạnh ngắt cứng đờ, mắt nhắm chặt chỉ chờ lãnh trọn mũi dao đó, tôi đã quá suy sụp nhìn tất cả mọi người trước mắt chết đi vì bảo vệ ta.
Một tiếng Phập vang lên
Ta mở mắt, nhìn thấy Binh Thân đã sớm chặn trước tôi lãnh trọn con dao đó, chàng ngã xuống, nắm chặt tay ta nói những lời nuối tiếc cuối cùng, chàng nói rất nhiều, nhưng lỗ tai ta lùng bùng cả lên chẳng nghe được gì, chỉ biết khóc lóc cầu xin chàng đừng bỏ ta mà đi, nhìn chàng trút hơi thở cuối cùng, tay chàng vẫn nắm chặt tay ta, chặt đến nỗi khi Hạo Quan kéo ta ra, chiếc nhẫn cưới bằng Ngọc của ta và chàng đã bị rút ra, nằm trong bàn tay lạnh dần của chàng …
Tôi vừa bị kéo rời sang bên kia cầu, chiếc cầu cuối cùng cũng bị phát nổ chôn vùi người ta yêu xuống lòng sông lạnh lẽo.
Ta bị ép làm hỉ sự, Hạo Quan lên ngôi vua chấn chỉnh lại thiên hạ mở ra triều vương vĩ đại mới, mẹ hắn là Thái Hậu vì quá nhục nhã vì hành động của con trai mình mà cũng sinh bệnh qua đời. Ta vì không chịu khuất phục trước vị vua mới nên hắn cũng không mảy may đụng đến ta. Ta quá u uất, khi trải qua 3 tháng kể từ ngày hôm đó, viết những dòng cuối cùng này, ta muốn quay về rồi, quay về Hiện Đại nơi chẳng ai phải chết vì mình … ta sẽ nhảy xuống cùng chàng, cùng người ta yêu’
Lộc cộc Lộc cộc
Tiếng chân ngựa đến gần kéo Minh Châu về thực tại, nước mắt nàng đã chảy dài, như vừa trải qua chuyện vừa rồi, đứng bật dậy phát hiện sắc trời đã tối, trên người nàng đã đắp lên một cái chăn mỏng tự bao giờ, mặc kệ cái chăn rớt xuống đất, nàng kéo cao váy chạy nhanh xuống những bậc cầu thang cao vút, chạy đến gần hơn với xa mã, Kiêu Vương cuối cùng cũng trở về, chàng nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đứng chờ sẵn ở cổng chính, còn không kịp phản ứng đã chạy đến chỗ của chàng. Binh Thần cũng không đợi xe ngựa dừng lại trực tiếp nhảy xuống dưới, chạy đến tiểu cô nương ôm chầm lấy nàng nhè nhàng xoa đầu nàng. Vuốt lấy đôi mắt hơi đỏ chẳng bị là vừa khóc xong hay là bụi bay vào đau lòng hỏi:
“Sao vậy, là ai khi dễ Minh Châu của Ta, sao mắt lại đỏ thế này”
“Chúng ta hồi cung đi, về nhà ngay đi có được không?”. Minh Châu lắc lắc đầu, vẻ mặt khá nghiêm trọng, tay run rẩy chặt tay chàng.
“Sao vậy, ở đây không thoải mái hả? Sao lại gấp về rồi”
“Không không, ta không thích Phủ Tướng Quân, ta muốn đi về”.
Trung Quân đi từ phía sau lên tay cầm tấm chăn mỏng đưa cho Binh Thần để chàng khoác lên cho Minh Châu rồi mới lên tiếng:
“Muội, sao vẻ mặt nghiêm trọng vậy? Lại còn đợi ở ngoài trời lạnh như vậy làm gì? Trời đầu đông dễ cảm lắm”
“Ta không biết, nghe ta lần này đi, chúng ta cùng về có được không?”
“Được được, vừa hay ta đã làm xong việc định dẫn nàng đi tham quan vài nơi rồi về” Kiêu Vương cầm lấy tay lạnh của Minh Châu ân cần xoa nhẹ tạo nhiệt cho nàng.
“Không đâu, ta không ở phủ này đâu, ta muốn về cơ”.
Minh Châu vẫn không chịu khuất phục, nằng nặc đòi về kinh đô cho bằng được.
“Được, bảo người sắp sếp hành trang ngày mai ta khởi hành hồi cung”
“Tuân lệnh”
Cả ba người đứng sau là Đại Thần Trung Quân và cả Xuất Quỷ, Nhập Thần đều đồng thanh trả lời, họ nhìn nhau khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều chỉ nhanh chóng túa ra làm việc.
Minh Châu được Binh Thần ôm lên đi thẳng vào phòng, nàng cũng không kiêng kị dãy dụa gì, nhìn lên gương mặt góc cạnh anh tú của chàng một lúc rồi lại dựa vào lồng ngực săn chắc ấy! Trong đầu nàng miên man nghĩ đến chỗ mình đang dựa sau này sẽ bị đâm một nhát chí mạng liền không kiềm được rùng rình đau sót.
Nhìn thấy mĩ nhân có vẻ lạnh, co cụm trong lòng Kiêu Vương cũng không nói nhiều, bước nhanh về phòng đặt nàng xuống giường, không cần nha hoàn giúp đỡ tự tay cởi giày cho nàng rồi lại cuốn chăn cho nàng rồi mới nói:
“Đem thêm 2 chậu lửa đặt ở góc phòng rồi ra ngoài đi”.
“Vâng, Điện Hạ”.
Nha Hoàn trong phủ nhanh chóng nhóm một mồi lửa vào chậu rồi chạy ra ngoài đóng cửa lại, trả lại không gian yên tĩnh cho 2 người.
Nhìn thấy Binh Thần chống tay ngang hông nhìn mình, Minh Châu cũng không dám nói nhiều, chỉ im lặng cúi đầu, cổ càng thụt sâu hơn vào trong chăn, nàng không biết phải giải thích làm sao với người trước mặt về hành động kỳ quái vừa rồi …
Chỉ nghe tiếng thở dài của Binh Thần, cảm nhận được một bên giường gỗ lớn lún một chút, chàng ngồi bên cạnh Mỹ nhân rồi ôm cả người nàng vào lòng, hít hà hương thơm nàng một chút rồi mới bắt đầu mở miệng:
“Nàng sợ lạnh như vậy, không ngoan ngoãn chờ ta trong phòng lại chạy loạn ra ngoài làm gì?”
“Ta…”.
“Nhớ ta có phải không?”.
“Ta … chỉ lo cho chàng thôi”.
“Lo gì chứ, chiến tranh kết thúc rồi, đừng nghĩ lung tung nữa”.
“Ta chỉ muốn nói … Chàng cẩn thận Hạo Quan Tướng Quân một chút, ta cảm thấy không an toàn cho lắm”.
“Tướng Quân là anh trai cùng cho khác mẹ của ta, nàng đừng quá lo lắng”.
“Lẽ nào chàng không cảm thấy nguy hiểm gần đây sao, những kế hoạch xuất binh tuyệt mật như vậy còn bị đánh lén, nếu như ta không biết trước được sự việc thì …”
“Minh Châu …”
Kiêu Binh Thần ngẩng đầu lên nhìn xuống gương mặt nhỏ của nàng khẽ gọi tên, gương mặt chàng càng thêm nghi vấn:
“Nàng ở trong cung xa xôi ngàn dặm sao có thể biết được ta đã gặp chuyện gì?”.
“Ta … ta đoán”.
Minh Châu ngập ngừng, hình như nàng đã nói hớ chuyện này rồi, người nhiều Hoài nghi như Binh Thần chắc chắn sẽ vạch Trần nàng cho xem …
Nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy Binh Thần trả lời, chàng chỉ tiếp tục thở dài một hơi, rồi tiếp tục ôm nữ nhân. Có vẻ Minh Châu thoát một kiếp nạn. Nàng đâu hề biết Kiêu Vương đang nghĩ gì, chàng đặt hàng tá câu hỏi trong đầu, từ từ tìm cơ hội để xem xem cô nương kì lạ này rốt cuộc đang muốn làm gì.
Chỉ có một điều chàng rất tin tưởng, Minh Châu không có ý xấu, nàng tuy hơi bộp chộp trong mọi việc nhưng lại rất quan tâm chàng, tuy hơi kì lạ nhưng rất đáng yêu, cô gái nhỏ là thông minh lanh lợi, chắc chắn là có điều gì đang dấu diếm chưa muốn nói ra thôi!
“Bảo bối có đói không?”
“Có hơi”.
“Ta gọi người vào chuẩn bị cho nàng đẹp lộng lẫy, hôm nay có đại tiệc chúc mừng Tướng Quân được thăng chức Bắc Hầu, sau này hắn sẽ cai quản biên cương”
“Nhanh như vậy đã lên Bắc Hầu rồi sao …”
“Không chối được, hắn có công mà”.
Nói rồi Kiêu Vương gọi người vào trang điểm cho Minh Châu, đem tất cả trang sức chàng tặng ban sáng đeo hết lên người của nàng.
Đứng trước gương nhìn vẻ đẹp lộng lẫy đó, nàng không khỏi cảm thán lụa đẹp vì người, không ngờ những trang sức này cũng quá lộng lẫy đắt tiền quá đi. Nhìn như nàng mới là nhân vật chính vậy.
Chuẩn bị xong xuôi cũng đến giờ lên tiệc, nàng sánh vai cùng Hoàng Đế Bệ Hạ cùng bước vào chỗ, mọi người đều đến đông đủ không thiếu một ai, chỉ đợi hai chữ khai tiệc của Hoàng Thượng.
Lúc này nàng ngồi bên cạnh Đế Vương nhìn xuống dưới mới thực sự nhìn rõ được chủ nhân buổi tiệc là Hạo Quan. Hắn ta có ngũ quan khá đẹp và nam tính, vì ở chiến trường lâu năm, làm da có vẻ đen sạm hơn Binh Thần, nói là cùng cha khác mẹ nhưng 2 người quả thật chẳng giống nhau chút nào … Vị tướng quân này rất giống người yêu cũ của cô thời hiện đại …