Bây giờ đã là giữa thu, thời tiết mát mẽ, Kiêu Quốc cũng vậy, lá chuyển vàng rõ rệt và đang rơi khắp nơi tạo một khung cảnh tuyệt đẹp, vô cùng thơ mộng.
Một tuần nữa vỏn vẹn trôi qua kể từ cái ngày mà Minh Châu bị ám sát, mọi việc cứ êm đềm trôi như chẳng có gì xảy ra cả. Minh Châu đang ngồi chán nản ở chiếc xích đu trong Lục Long cung, đầu tựa về phía sau thẩn thờ suy nghĩ gì đó. Nàng trong cung đã bày rất quá nhiều trò chơi rồi, chơi mãi cũng chán.
Làm gì mà thẩn thờ như vậy". Giọng nói bên chiếc xích đu vang lên.
Minh Châu trong lúc không để ý mà bị cho giọng nói làm cho giật bắn mình suýt ngã khỏi xích đu, nàng ôm tim khó chịu nhìn sang người tàng hình bên cạnh vẫn cười tươi roi rói
"Cậu có phải ma hay không, sao lại ẩn ẩn hiện hiện như vậy? Làm tôi giật mình đấy ".
"Tôi là Thần, có khác ma là bao nhiêu đâu".
"Thật quái lạ, có những ngày cậu bám tôi một tấc không rời, còn có những ngày biến đâu biệt tăm rồi lại xuất hiện".
"Những ngày vừa qua yên bình như vậy tôi xuất hiện rất dư thừa a, tính tôi ham chơi như vậy cậu còn không biết sao. Với lại chẳng phải cậu bảo tôi đi điều tra Quách Phi sao"
Nhắc đến Quách Tử Nghi, Minh Châu mới chợt nhớ mình quên mất chuyện đang muốn vạch mặt nàng ta. Minh Châu hớn hở hỏi Cupid không ngừng
"Sao rồi, có phát hiện gì không, có phải đã tìm ra cái khăn giống ý như cái khăn bị đánh rơi không. Lần này chắc chắn sẽ vạch mặt ả ta, trong sách đã nói chiếc khăn hoa bỉ ngạn đỏ kia chính là điểm yếu của ả".
"Cậu bớt lanh được không? Tôi còn chưa trình bày sự việc cơ mà".
"Được rồi, cậu nói đi, nói đi". Minh Châu có chút hơi quê độ nàng ngồi thẳng người nghiêm túc nhìn Cupid.
Cậu thì không vội vàng nói, chỉ thở dài rồi mới trình bày
"Thật ra tôi chẳng tìm ra được thứ gì trong Ngọc Lan cung cả. Một tuần qua tôi theo dõi nhất cử nhất động của Tử Nghi nhưng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả".
"Hả ". Minh Châu bật dậy hét lớn, nàng cũng không thể ngờ chuyện này không đơn giản chỉ dựa vào cuốn sách như vậy. Tàng hình như Cupid đây cũng không thể moi được gì.
"Cậu có phải bỏ manh mối gì hay không? Sao có thể như vậy được chứ, rõ ràng cuốn sách đó đã ghi rõ ràng như vậy cơ mà?"
"Chịu thôi, hành động của Tử Nghi kia thật sự quá đỗi bình thường chẳng có chút gì gọi là khả nghi".
Minh Châu không nói gì, lẳng lặng cắn cắn đầu ngón tay cái rồi qua qua lại lại trước mặt Cupid, đây chính là dáng vẻ thường thấy khi nàng tập trung suy nghĩ gì đó. Nàng cảm thấy lo lắng, linh cảm cho nàng biết việc này chẳng hề đơn giản như nàng nghĩ:
"Không thể nào, không thể nào như vậy được. Tại sao lại không có manh mối gì từ Ngọc Lan cung chứ? Phải chẳng có gì đó ẩn khúc trong đây. Rõ ràng là muốn thử mình đây mà. Hừ cổ đại đáng chết, nếu có thể xét nghiệm ADN ta sẽ đem đống máu đó đem đi xét nghiệm tìm ra hung thủ, rồi sau đó đem ả ta băm làm trăm mảnh. ".
Minh Châu cứ miên man suy nghĩ như vậy cũng chẳng để ý đến thời gian trôi qua đã đến gần trưa, mặc kệ Cupid buồn chán nằm lăn ra xích đu bằng vàng ngủ say xưa
"Minh Châu".
"Á lại muốn dọa ta rớt tim ra ngoài".
Nàng đang tập trung lại bị ai đó gọi lớn từ phía sau làm giật bắn mình, dự định sẽ mắng tên đáng chết ấy thì mới phát hiện là Binh Thần mặt mày nhăn nhó
"Nàng làm chuyện xấu xa gì mà qua qua lại lại, Trẫm gọi mấy lần cũng không biết ".
"Không có, là ta linh cảm có chuyện gì đó không tốt, hơi lo lắng một chút".
Kiêu Vương nghe nàng nói những lời này thì cười đến cứng miệng, chàng gượng gạo ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng an ủi:
"Tiểu Yêu Tinh có phải nàng suy nghĩ quá rồi không? Có Trẫm ở đây ai dám đụng đến nàng".
"Ừm có lẽ là ta rảnh rỗi quá rồi suy nghĩ lung tung".
"Thôi được rồi, vào trong thôi, trời nắng sẽ dễ cảm đấy".
Tối hôm đó, Minh Châu chẳng hiểu sao Binh Thần có biểu hiện rất lạ, chàng không thoải mái như những ngày vừa qua vui vẻ cười nói, mà là một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Binh Thần chàng đưa ta đi đâu vậy". Minh Châu bị người nào đó kéo đi rất nhanh đến sân sau của Lục Long cung, nơi thường để cho chàng luyện võ mỗi khi rãnh rỗi.
Minh Châu nhìn dáo dác xung quanh, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc ở giữa sân có một tâm bia lớn, nàng ngơ ngác cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ phía sau của Binh Thần. Tay nàng bị truyền đến một cảm giác lạnh lạnh, khi nhìn xuống mới không tin được mình đang cầm một khẩu súng màu vàng óng dài chừng 30 cm có thiết kế đẹp nhưng cũng không thể so với những loại súng ở hiện đại vì nó không nhỏ gọn
"Đây... Đây là gì??? Sao lại bắt ta cầm súng".
"Không cần nói nhiều, nàng cứ tập cho tốt đi, Trẫm sẽ giải thích sau".
Binh Thần đứng đằng sau Minh Châu cầm tay nàng lên chỉnh đầu nàng nhìn thẳng vào tấm bia rồi đột ngột bóp cò
Đoàng
"Á" Minh Châu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần khi có tiếng súng lớn như vậy vang lên khiến nàng sợ hãi ngồi thụt xuống đất, bịt tai thở gấp.
"Không được sợ, nhất định phải bắn cho ta".
Kiêu Vương lại càng không dịu dàng với nàng nữa, mà dứt khoát kéo nào đứng dậy đeo cho nàng một cái bịt tai giảm thanh, ép nàng cầm súng chỉnh đầu nàng nhìn thẳng vào tấm bia trước mặt rồi lại bóp cò.
Minh Châu thoáng thẫn thờ một chút, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Binh Thần của nàng, hình tượng một vị vua lạnh lùng nghiêm khắc lúc trước lại quay về.
"Tập trung vào". Binh Thần nghiêm giọng và cứ tiếp tục cầm tay nàng bắn từng đợt liên tiếp đến tâm bia kia, bách phát bách trúng.
Minh Châu bị lời nói của Hoàng Thượng thức tỉnh, nàng mới không suy nghĩ nhiều tập trung vào việc đang làm. Nàng cảm nhận được hàn khí đằng sau, cảm nhận được lực giật mạnh của khẩu súng mỗi khi bắn đạn ra đẩy về phía mình, nhưng hầu như đã được Binh Thần cản lại bằng đôi tay cứng cáp kia.
"Bây giờ, nàng hãy bắn vào bia cho Trẫm, tự mình bắn đấy".
Kiêu Vương lùi ra một bên nhìn Minh Châu ra lệnh, mặc kệ ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi chuyển sang cẩu khẩn nhìn về phía chàng, đôi mắt long lanh đọng nước như muốn khóc đến nơi, có vẻ là bị uất ức trước sự nghiêm khắc của chàng mất rồi.
"Mau lên".
Nhưng lần này Kiêu Vương lại không thể động lòng, chàng quyết không nuông chiều nàng nữa, phải vì sự an nguy của nàng mà cứng rắn lên một chút.
Minh Châu cầu khẩn không được thì mới chịu nghe lời, nàng cầm chắc khẩu súng vàng trong tay, nắm mắt trái rồi mắt phải để nhắm vào bia.
"Nhìn bằng hai mắt, tập trung vào".
Đoàng
"A"
Lạch cạch
Minh Châu bắn một phát đạn đến phần bìa của tấm bia, lực phản lại khiến nàng giật lùi ra sau khẩu súng rớt xuống đất. Dự định cầm khẩu súng lên thì bất chợt bàn tay to lớn của Kiêu Vương bắt lấy tay nàng xoa nắn nhẹ vào lòng bàn tay và cánh tay. Khi đụng đến bả vai nàng mới hơi đau nhói lên, phản xạ muốn né tránh đụng chạm của Kiêu Vương vào vai mình
"Đừng động, có đau lắm không". Kiêu Vương gương mặt lo lắng, giọng nói lại trở về ấm áp như trước. Qủa thật chàng hiểu cảm giác lần đầu cầm súng khó khăn đến mức nào, lại càng không thể cứng lòng nhìn Tiểu Mỹ Nhân của mình đau đớn dù chỉ một chút, vì thế chàng lại sớm mềm lòng.
"Đau lắm".
Minh Châu được thế lại cảm thấy uất ức, rưng rưng nước mắt khóc nấc lên khiến Kiêu Vương luống cuống không thôi, ôm nàng như đứa trẻ
"Minh Châu ngoan đừng khóc, Trẫm sai rồi, Trẫm không nên dữ dằn như vậy, đừng khóc Trẫm sẽ đau lòng lắm đấy".
Minh Châu không những không ngừng khóc mà còn uất ức khóc lớn hơn nhiều, nước mắt nước mũi ướt cả áo Kiêu Vương, chàng không quan tâm cho lắm vẫn tiếp tục hối lỗi dỗ dành Tiểu Mỹ Nhân đang nức nở khóc trong lòng
"Đừng khóc nữa, ta thương nàng mà".
"Rõ ràng... Hức Hức... chàng không thương ta... Hức... Vừa nãy còn hung dữ với ta".
"Ta thương nàng nhất trên đời, đừng khóc... Nàng như vậy ta biết phải làm sao???"
"Tại sao lại hung dữ với ta ".
"Trẫm... Trẫm ngày mai phải xuất chinh đến biên cương dẹp loạn Lãnh Quốc ".
Kiêu Vương có chút không nỡ khi để Minh Châu ở đây không ai chăm sóc, nhưng đưa đến chiến trường chắc chắn là đường chết.
"Hả... Chàng phải đi sao, chàng đi bao lâu?". Minh Châu nín khóc ngay, mắt vẫn còn ướt long lanh nhìn lên Binh Thần.
"Ta không biết nhanh thì 1 tháng chậm thì 3 tháng". Kiêu Vương sủng nịnh lau dòng nước trong trẻo trên mặt nàng.
"Ta muốn đi theo, chàng cho ta theo với".
"Không được, đến đó rất nguy hiểm, ta không yên tâm, nàng phải ở đây sẽ có Trung Quân ở lại bảo vệ nàng".
"Nhưng ta....".
"Không năn nỉ gì cả, đến đây".
Nói rồi Kiêu Vương kéo Minh Châu đến cái đình nhỏ gần đó, ngồi lên ghế, trước mặt nàng bây giờ là một con dao và vài lọ thuốc nhỏ.
"Ta có chút đồ cho nàng đây, nhất định phải đem theo bên người".
"Đây... Đây là sao nữa".
"Dao găm nàng đeo trong người, đây không phải là thuốc, đây là kịch độc. Lọ màu đỏ này chỉ cần đổ vào mắt đối phương sẽ lập tức bị mù, vĩnh viễn mất đi ánh sáng, nhất định không được tùy tiện mở ra. Lọ màu xanh là độc dược, uống phải chắc chắn không toàn mạng".
"Ta lấy dao găm là được rồi, không lấy thuốc độc đâu, ta không có ý định sẽ hạ độc ai". Minh Châu cười gượng lấy con dao nhỏ khắc rồng tinh sảo.
"Ta cho phép nào độc bất cứ ai khi nàng cảm thấy người đó gây nguy hiểm cho mình. Lọ thuốc đỏ này phòng khi bị tấn công như ở Ngọc Uyển mới xử dụng. Nói chung phải lấy hết cho Trẫm".
"Thế còn cái bản đồ này để làm gì chứ".
Kiêu Vương không nói gì chỉ bỏ đồ vào lại chiếc hộp đưa cho Minh Châu lại dẫn nàng trở về phòng, dắt vào sâu bên trong phòng sách đến trước một con rồng ngậm ngọc lớn sau ghế ngồi. Chàng cầm tay nữ nhân đặt lên viên ngọc trong miệng rồng nhấn sâu vào bên trong, lập tức một mật thất được mở ra.
Họ bước vào bên trong, nó là một dãy hanh lang dài, rất dài, xung quanh được thắp le lói vài cái đuốc lớn, làm người ta có cảm giác lạnh gáy.
"Đây là mật thất của Hoàng Cung, không ai biết đến nó, nó được thông đến rất nhiều nơi trong cung, đây là bản đồ, nàng cũng nên nghiên cứu kĩ nó. Nếu phát hiện Thích Khách nhất định không được ló đầu ra phải trốn ngay. Nơi nào có ghế ngọc rồng thì nơi đó chính là cửa ra vào nàng phải nhớ kĩ".
Minh Châu nghe và đã hiểu những lời của Kiêu Binh Thần nói, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ, cảm động, một Hoàng Thượng cao cao tại thượng đi đánh giặc ngoại biên nhưng vẫn dành rất nhiều tâm tư sắp xếp an nguy cho nữ nhân của mình ở nhà. Thật cảm thấy nàng chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này rồi. Nàng ôm chầm lấy Kiêu Vương hít hà mùi hương dễ chịu trên áo của chàng, phải xa người này đến 3 tháng trời, thật không thể không nhớ được.
"Thật cảm ơn chàng, lo cho ta nhiều như vậy".
"Vậy ở nhà phải ngoan ngoãn đừng quấy nữa, ta đi rồi sẽ về, nhất định phải đặt an toàn bản thân lên trên hết, có hiểu không?"
"Đừng động, ta muốn ngửi mùi chàng một chút, ngửi bù cho 3 tháng tới".
"Vậy bây giờ ta hy sinh để nàng sờ soạng một đêm, coi như bù cho 3 tháng được không?"
"Vô Sỉ".
Minh Châu toan quay đi nhưng không kịp, tay nàng bị Kiêu Vương giữ chắt kéo ngược về, tấm lưng nàng áp vào phía tường, gương mặt hoàn mĩ của chàng dần dần được phóng đại trước mặt, giọng nói lưu manh kia lại vang lên
"Nàng đã là của ta rồi, trước sau gì cũng phải động phòng còn ngại ngần gì nữa chứ?"
"Nhưng ta vẫn ngại. Ay Da, đừng mà, từ từ để sau được không?" Minh Châu vẫn đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Kiêu Vương.
"Ba tháng lận đó, ta chắc chắn không chịu được".
Giọng nói Kiêu Binh Thần không biết từ bao giờ đã khàn khàn mang theo dục vọng, sự nài nỉ có được Mỹ Nữ trước mặt này. Ánh mắt si tình đặt hết lên trên người Minh Châu, tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt sớm đỏ ửng của nàng.
Thật chậm rãi ghé sát môi vào hôn lấy cánh môi mỏng ướt át mềm mại, mĩ vị từ miệng nàng chính là loại mĩ vị cấm gây nghiện suốt cuộc đời này của Kiêu Vương. Đưa lưỡi vào trong quấn quýt cái lưỡi mềm kia, mọi khi nó vẫn rất linh hoạt nhưng đến hôm nay cảm nhận được sự nguy hiểm của bản thân mình nó cứng đờ một cách ngượng ngịu, mà chẳng muốn dừng lại chút nào.
"Cho ta nhé".
Hơi thở nóng đột ngột phả vào tai Minh Châu khiến nàng bừng tỉnh giữa cơn loạn trí khởi đầu. Cánh môi nàng nhếch lên, ánh mắt cũng có một lớp sương mờ mờ ảo ảo, không nói gì nàng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi quàng tay lên vai Kiêu Vương.
Được sự đồng ý của Minh Châu, Kiêu Vương như không thể chờ thêm được nữa như một mãnh thú áp mặt vào cổ người đối diện, điên cuồng cắn mút, từng tấc da nhạy cảm trên cổ của nàng để bị mút đến đỏ cả lên.
"A, chàng cắn nhẹ một chút được không, đau ta đấy".
"Không sao Tiểu Yêu Tinh, sẽ rất kích thích cho xem ".
Nói rồi Binh Thần vẫn không hết bận rồi, điên cuồng hôn lên tai nàng, liếm dưới dái tai kiến Tiểu Mỹ Nhân phấn kích rên nhẹ, cơ thể mẫn cảm mềm nhũn bị kích tình ngoài da làm cho chân không đứng nổi nữa rồi. Hai tay vẫn không chặt cổ nam nhân dựa vào tường rên rỉ
"Chàng làm ta thật không thể kiểm soát được....". Minh Châu tình loạn ý mê không kiểm soát được lời nói của mình nói những lời làm Kiêu Binh Thần rất thích.
"Tiểu Yêu Tinh, Tiêu Dâm Đãng, nàng thật thú vị đấy ".
Nhếch môi cong chuyển hướng từ tai xuống cổ áo của nàng, hôn ngực nào qua lớp áo rồi lại ma mãnh cuối xuống dùng miệng rút từng sợi dây y phục nào cho đến khi áo ngoài rớt ra rơi xuống đất, chỉ còn một lớp áo ngủ màu trắng
"Tiêu Dâm Đãng nàng muốn tự cởi hay để Trẫm".
"Ta vẫn là để Hoàng Thượng cởi thì tốt hơn".
"Được thôi, phục vụ nàng một lần".
Soạt
"Á". Minh Châu hơi bất ngờ ôm lấy cơ thể khi Kiêu Vương dùng sức xé toạt cái áo trắng khiến nó tan nát rách rưới nằm dưới đất.
"Này còn một lớp nữa, không phải ta chưa từng thấy qua nửa trên cảnh xuân của nàng, cũng không phải chưa từng xoa nắn nó, không cần phải ngại đến đáng yêu như vậy đâu".
"Nhưng lúc đó ta còn chưa để ý, sở hở để chàng động chạm, bây giờ khác chứ...".
"Khác chỗ nào, lát nữa cũng phải như vậy thôi ".
Kiêu Vương cười gian tà nhìn Tiểu Mỹ Nhân mặt đỏ gấc đứng trước mặt, tay vẫn ôm khư khư cái yếm đỏ mỏng manh
Chàng cuối xuống ôm Minh Châu nhấc bổng lên khiến nàng mất thăng bằng hai tay buông lỏng giữ chặt lấy vai nam nhân khỏe khoắn, chân cũng tự động bám lấy phần hông. Nhân cơ hội này chàng mới áp mặt vào bộ ngực căng tròn qua lớp yếm đỏ, mùi hương tự nhiên trên cơ thể nàng càng rõ ràng hơn.
Vì hai tay nâng đỡ dưới mông nàng nên không thể tự rút dây áo sau lưng, Kiêu Vương vẫn không từ bỏ đưa răng cắn vào bầu ngực săn chắc
"A, đừng mà, đừng cắn". Minh Châu không chịu nổi rên lên kiều diễm ngửa cổ ra đằng sau, bờ môi cắn chặt.
Mặc kệ lời cầu khẩn của nàng, Kiều Vương tiếp tục ngậm lấy đầu nhũ lộ ra ngoe nguẩy sau lớp áo, bị nước bọt làm cho ướt áo quyến rũ biết nhường nào.
Thuận thế lần nữa ép nàng vào tường giữa tư thế cho nữ nhân bám chắc vào mình, hai tay chàng rãnh rỗi hơn không chần chừ liền rút dây áo đằng sau rưng khiến nó tự nhiên trơn tụt xuống bụng. Bộ ngực sữa căng bóng đung đưa theo nhịp thở gấp gáp của Minh Châu đang quyến rũ trước mắt Kiêu Vương, không thể kiềm chế trước bảo vật, chàng lại vùi mặt vào rãnh ngực nàng cắn mút thành những vết bầm tím. Hai tay không ngừng xoa nắn gò bồng nở nang, không ngừng xe đầu ngực cương lên hồng hào bội phần. Cắn mút chán chàng lại chuyển hướng đến hạt đậu hồng mút lấy như có sữa bên trong, răng hư còn không tha cắn nhẹ vào nó
"A A A, Kiêu Binh Thần, đừng cắn đừng cắn ta không chịu nổi đâu, sẽ rên rỉ lên những tiếng rất khó nghe, ta không muốn đâu".
"Không sao, nàng càng rên rỉ ta càng thích hơn, cứ tiếp tục rên rỉ bên tai ta đi Tiểu Dâm Đãng".
"Không muốn, sẽ rất xấu hổ". Minh Châu lắc đầu nguầy nguậy.
"Thật không nghe lời".
Kiêu Vương tiếp tục đưa răng cắn đầu ngực nàng, kéo ra rồi lại kéo ra lần nữa
"AAAA, Kiêu Binh Thần "
"Gọi Trẫm là Thần đi".
"Thần Thần, Thần Thần chàng làm ta kích thích quá, ta không chịu được".
"Lại còn nói những lời dẫm đãng này, thật yêu nàng chết mất".
"Ta muốn lên giường, ở đây không thoải mái".
Minh Châu, bám chắc trên hông Binh Thần, cảm nhận được vật thô ở dưới đã cương cứng cố thủ chạm vào tiểu muội muội dưới thân. Nó thật rất lớn a, cũng phải 20 cm, thật lần này mệt chết mất, nên phải chọn một chỗ thoải mái mà hành sự.
"Được, ta chiều nàng".
Kiêu Binh Thần ôm Mỹ Nhân mở mật thất đi ra dịu dàng đặt nàng xuống dường âu yếm, đêm nay là đêm dài rồi.
Thông báo Vì lỗi kỹ thuật nên chương 19 năm sau chương 20 các bạn lướt qua đọc chương 19 trước rồi quay lại được chương 20 nhé ~