Bệnh viện Cicia.
Sau khi xe cứu thương tới nơi xảy ra tai nạn thì Lục Bách Dịch đã nhanh chóng được chuyển tới phòng cấp cứu của bệnh viện Cicia. Diệp Châu Anh và mọi người có mặt ở đó đều cùng tới bệnh viện để chờ đợi kết quả.
Lúc đó Trương Hạo Phàm cũng chạy tới trước phòng cấp cứu, anh ta đã quay trở lại làm bác sĩ ở Cicia được vài hôm. Diệp Châu Anh nhìn thấy Trương Hạo Phàm liền vội đứng dậy, vết thương ở chân khiến cô đứng không được vững.
"Anh Hạo Phàm, Lục Bách Dịch sẽ không sao chứ?"
Trương Hạo Phàm lo lắng cho Châu Anh nhiều hơn vì thế đã đỡ lấy cô, gặng hỏi:
"Em bị thương sao, Châu Anh? Nào, mau theo anh tới phòng để băng bó."
"Chờ chút, anh phải trả lời câu hỏi của em trước. Lục Bách Dịch, anh ấy sẽ không sao đúng không anh?"
Diệp Châu Anh níu tay Trương Hạo Phàm lại, giọng nói đầy lo lắng, nhìn cô như vậy Trương Hạo Phàm dù không muốn quan tâm đến cũng phải an ủi cô.
"Em yên tâm Lục Bách Dịch sẽ không sao đâu, nếu được cấp cứu kịp thời thì anh ta sẽ ổn thôi."
"Vậy thì tốt rồi."
Sau lời nói của Trương Hạo Phàm, tâm trạng của Châu Anh cũng phần nào ổn định hơn. Cô lẳng lặng đi theo Hạo Phàm tới phòng khám để băng bó vết thương, vì vết thương ở chân khiến cô khó di chuyển vậy nên Trương Hạo Phàm mới cẩn thận dìu cô đi.
Jim và Dương Dịch Lam đứng một bên chứng kiến Trương Hạo Phàm đưa Diệp Châu Anh rời đi mà trong lòng không khỏi ghen tị. Tuy nhiên Jim thì kiềm lòng được còn Dương Dịch Lam thì không, cậu ta quay sang hỏi chị gái:
"Chị, anh ta là ai thế?"
Dương Nhã Tình thở dài đáp:
"Là bạn trai của Châu Anh."
"Nói dối, chị ấy làm gì đã có bạn trai."
"Hơ, mày cũng biết nhiều quá nhỉ? Tuy giờ chưa phải bạn trai nhưng sớm muộn gì hai người họ cũng là một đôi thôi, nhìn đẹp đôi thế cơ mà."
Dương Dịch Lam phụng phịu giận dỗi:
"Đẹp cái khỉ gì chứ! Hừ..."
Phòng khám của Trương Hạo Phàm.
Diệp Châu Anh ngồi im trên ghế đồng thời kéo váy lên để Trương Hạo Phàm giúp cô xử lý vết thương. Vì sợ cô sẽ đau nên anh ta đã nhẹ tay nhất có thể trong lúc bôi thuốc, không những thế còn ân cần thổi vào vết thương cho cô bớt đau.
"Em nói là Lục Bách Dịch đã đẩy em ra còn mình thì bị xe tông trúng có phải không?" Trương Hạo Phàm đột nhiên hỏi.
"Vâng."
"Vậy anh ta đã cứu em một mạng, em cảm thấy thế nào?"
"Sao ạ?"
Trương Hạo Phàm vừa quấn băng quanh đầu gối cho Châu Anh vừa nói:
"Có thể sau vụ tai nạn Lục Bách Dịch sẽ lấy cớ đó để cướp em về, liệu em có bị lung lay vì anh ta lần nữa không?"
"Em đã không còn thích Lục Bách Dịch nữa rồi, em chỉ là đang cảm thấy áy náy bởi vì em mà anh ấy gặp tai nạn thôi."
Một khi tình cảm đã không còn thì cho dù Lục Bách Dịch có hi sinh bản thân mình cũng không thể khiến Diệp Châu Anh yêu anh lần nữa. Cô biết ơn vì anh đã cứu cô, biết ơn vì anh đã không màng tới bản thân để đẩy cô ra khỏi cửa tử. Nhưng Châu Anh đã không còn chút tình cảm nào với Lục Bách Dịch nữa cả, cô không còn dũng cảm để thích anh lần hai.
Băng bó vết thương xong Diệp Châu Anh liền trở về trước phòng cấp cứu, nãy giờ Lục Bách Dịch vẫn ở trong đó và không có động tĩnh gì. Jim vừa nhìn thấy Châu Anh, cậu ta đã nhanh chóng chạy tới.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Diệp Châu Anh lặng lẽ lắc đầu, Jim dìu cô đi tới ghế ngồi chờ rồi cả hai cùng ngồi xuống. Dương Dịch Lam thấy vậy cũng đòi hơn thua với Jim bằng được, cậu ta rời khỏi chỗ cũ mà nhảy đến ngồi cạnh Châu Anh.
Trong lúc chờ đợi kết quả, ai cũng cảm thấy rất áp lực vì không biết Lục Bách Dịch sẽ ra sao. Đúng lúc ấy Lục Hàm Dương và Tiêu Đằng cũng đã có mặt ở bệnh viện, khi nghe tin Lục Bách Dịch tai nạn họ đã hớt hải chạy tới đây ngay tức thì.
"Châu Anh, Bách Dịch sao rồi?"
"Anh Hàm Dương."
"Bách Dịch vẫn đang ở trong đó sao?" Lục Hàm Dương vừa thở dốc vừa gấp gáp hỏi.
"Vâng, anh ấy vẫn đang ở trong đó và chưa có động tĩnh gì hết."
Tiêu Đằng đang mải lo lắng cho bạn thân của mình mà không để ý đến cô gái mình thích cũng đang ở đây. Dương Nhã Tình nhận ra Tiêu Đằng, cô ấy hốt hoảng chỉ tay về phía anh ta rồi hét toáng lên:
"Ông chủ quán rượu, sao anh lại..."
Tiêu Đằng giật mình quay sang, anh ta cũng khá bất ngờ khi gặp Dương Nhã Tình ở bệnh viện.
"Dương tiểu thư, cô cũng ở đây à?"
"Còn anh, anh là gì của Lục Bách Dịch?"
"À Lục Bách Dịch là bạn thân của tôi."
"Cái gì?"
Sau khi biết Tiêu Đằng là bạn thân của Lục Bách Dịch, Dương Nhã Tình cảm thấy mình như bị phản bội. Cô ấy đùng đùng quay đầu rời đi, còn Tiêu Đằng thì không biết phải ở lại hay đuổi theo nữa. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Tiêu Đằng cũng chọn cách đuổi theo Dương Nhã Tình.
"Lục Bách Dịch, xin lỗi cậu nhé, mong cậu sẽ hiểu cho tôi."
Tiêu Đằng lẩm bẩm xin lỗi Lục Bách Dịch rồi cắm đầu cắm cổ chạy mất.
Trong lúc đó Diệp Châu Anh lại tiếp tục nói chuyện với Lục Hàm Dương.
"Anh Hàm Dương, em đã nhìn thấy mặt kẻ lái xe tông trúng Lục Bách Dịch."
"Là ai?"
Ban đầu Diệp Châu Anh không dám nói tên người này cho Lục Hàm Dương biết vì đối với cô Lục Hàm Dương là một người đàn ông vô cùng si tình, nếu anh ta mà biết được chuyện em trai gặp tai nạn là do người phụ nữ mình yêu gây ra, có lẽ anh ta sẽ không chịu nổi. Nhưng gây ra tội ác thì phải chịu trừng phạt, Diệp Châu Anh quyết sẽ không để yên cho kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
"Là Nghiêm Hạ Nhi, cô ta đã cố tình lái xe đâm vào bọn em khi đang ở trên đường."
"Cái... cái gì? Em nói là... là Hạ Nhi ư?"
Lục Hàm Dương không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe được. Nếu những gì Diệp Châu Anh nói là sự thật thì quả thực Nghiêm Hạ Nhi đã không thể tha thứ được nữa.
"Lúc Bách Dịch ôm lấy em, em đã quay lại đằng sau. Trong giây phút ít ỏi đó em đã nhìn thấy Nghiêm Hạ Nhi, gương mặt của cô ta, em chắc chắn không nhầm lẫn vào đâu được."
"Nghiêm Hạ Nhi đúng là điên rồi, sao cô ấy có thể..."
"Anh Hàm Dương, em hi vọng lần này anh sẽ không dung túng cho cô ta nữa. Nghiêm Hạ Nhi quả thực đã suýt giết người rồi, cô ta cần phải trả giá cho những gì mình đã làm."
Diệp Châu Anh chỉ sợ Lục Hàm Dương sẽ như hai năm trước, vì yêu Nghiêm Hạ Nhi mà bỏ qua tất cả những chuyện xấu xa của cô ta. Nhưng hiện tại Lục Hàm Dương đã thay đổi rồi, anh ta sẽ không để yên cho Nghiêm Hạ Nhi gây sự.
"Em yên tâm đi Châu Anh, chuyện mà cô ấy gây ra với Bách Dịch và em, anh nhất định sẽ bắt cô ấy phải trả giá."
Song, Lục Hàm Dương liền đứng dậy, rời khỏi hành lang trước phòng cấp cứu để gọi điện cho ai đó. Sắc mặt của Lục Hàm Dương lúc đó trông khá lạnh lùng và nghiêm nghị, nét cảm xúc này của anh ấy thực sự phải khiến người ta sợ hãi.
[Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...]
Lục Hàm Dương gọi điện cho Nghiêm Hạ Nhi nhưng cô ta không bắt máy. Sau đó Lục Hàm Dương lại tiếp tục gọi cho số điện thoại khác mà không phải Nghiêm Hạ Nhi.
"Mau cử người đi tìm Nghiêm Hạ Nhi về đây cho tôi, bắt buộc phải tìm thấy cô ấy bằng mọi giá."
[Vâng, nhưng mà Nghiêm Hạ Nhi không phải là vợ của anh sao?]
"Kể từ bây giờ cô ta đã không còn là vợ tôi nữa. Vì thế hãy mau đi tìm cô ta và bắt cô ta đến trước mặt tôi, cho dù có phải lục tung Kiều Thành cũng phải tìm cho ra bằng được."
[Anh yên tâm, em sẽ cử người đi tìm ngay đây.]
Sau khi đâm xe vào Lục Bách Dịch và bỏ chạy, kể từ đó đến giờ Nghiêm Hạ Nhi liền rơi vào tình trạng lo sợ tới run cầm cập. Cô ta lái xe ra bờ biển, một mình ngồi trong xe lẩm bẩm mấy câu:
"Mình không có cố tình mà, anh ta sẽ không chết chứ? Anh ta... anh ta sẽ không chết mà..."
Nghiêm Hạ Nhi đã tự tay lái xe đâm thẳng vào Lục Bách Dịch nhưng lại luôn miệng nói mình không cố tình. Tâm lý cô ta đang không ổn định, kèm theo hình ảnh Lục Bách Dịch nằm dưới vũng máu càng khiến cô ta bất an hơn. Nghiêm Hạ Nhi cắn môi khóc lóc, cô ta sợ Lục Bách Dịch sẽ chết thật và cô ta phải trở thành tội phạm giết người.
Có những kẻ chỉ khi gây ra tội ác xong mới cảm thấy hối hận. Nếu biết trước sẽ cảm thấy sợ hãi, hối hận, bất an vậy tại sao trước khi làm những điều đáng khinh đó mà không lường trước hậu quả?
Nghiêm Hạ Nhi bỏ xe ô tô ở lại bên bờ biển rồi rời khỏi nơi đó. Cô ta đi bộ vào trong một khu dân cư đông đúc để tìm cái gì đó bỏ vào bụng. Trong lúc lướt qua tòa nhà cao tầng, tin tức trên chiếc ti vi quảng cáo lớn đã khiến cô ta dừng bước.