Diệp Châu Anh vội vàng đỡ Lục Bách Dịch ngồi xuống sofa phòng khách để bôi thuốc. Lúc giúp anh cởi áo, nhìn thấy vết bỏng lớn ở trên vai của anh, Diệp Châu Anh đã không kìm nén được mà cảm thấy đau thay. Tay cô run run cầm thuốc để bôi cho anh, cố gắng làm một cách nhẹ nhàng nhất để anh không đau đớn. Trong khi đó, Nghiêm Hạ Nhi lại đứng đực mặt ra một chỗ nhìn hai người họ. Người cô ta định hãm hại là Diệp Châu Anh chứ không phải Lục Bách Dịch nên cô ta mới có cái thái độ áy náy kia.
"Đại thiếu gia đã về."
Nghiêm Hạ Nhi vừa nghe thấy người hầu cất tiếng chào ngoài cửa liền giật mình run sợ, cô ta lo lắng chạy vội lên tầng hai. Diệp Châu Anh liếc mắt nhìn cô ta, cô cũng đoán được tại sao cô ta lại phản ứng như thế vì Nghiêm Hạ Nhi sợ Lục Hàm Dương phát hiện ra chuyện cô ta đã làm.
Vừa bước vào phòng khách, Lục Hàm Dương nhìn thấy vai em trai bị bỏng và Châu Anh đang phải giúp anh bôi thuốc liền lập tức đi tới hỏi:
"Bách Dịch, em bị sao thế này?"
Lục Bách Dịch bày ra vẻ mặt lạnh tanh, anh không trả lời và cũng chẳng muốn trả lời.
Đám người hầu đứng đó lặng lẽ nhìn nhau, họ đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện nên đã không kìm được mà nói hết ra tất cả. Một người hầu mạnh dạn đứng lên phía trước kể:
"Đại thiếu gia, ban nãy Nghiêm tiểu thư có cầm bình nước sôi mở nắp định hất nước vào người thiếu phu nhân nhưng nhị thiếu gia vì bảo vệ thiếu phu nhân mới bị bỏng."
Lục Hàm Dương sau khi nghe người hầu nhắc đến tên Nghiêm Hạ Nhi liền tỏ ra ngạc nhiên, anh ta cau mày hỏi:
"Có thật là Hạ Nhi đã làm thế không?"
Lục Hàm Dương không thể tin được Nghiêm Hạ Nhi lại có thể làm ra chuyện này nhưng câu hỏi đó của anh ta khiến Lục Bách Dịch chỉ biết bật cười. Anh nhẹ nhàng nói:
"Chính vì anh quá tin tưởng người phụ nữ đó nên em mới không muốn trả lời câu hỏi của anh."
Lục Hàm Dương nín lặng vội vàng bước lên tầng hai, bước chân nhanh chóng và điệu bộ gấp gáp ấy chẳng lẽ là muốn tìm Nghiêm Hạ Nhi tính sổ?
Nghiêm Hạ Nhi đứng cạnh cửa phòng, áp sát tai vào cánh cửa để nghe ngóng tình hình. Trong lúc cô ta đang chú tâm lắng nghe, đột nhiên có tiếng gõ cửa kèm giọng nói của Lục Hàm Dương khiến cô ta giật bắn mình.
Cốc... Cốc...
"Hạ Nhi, em có ở trong đó không? Mở cửa ra nói chuyện với anh!"
Nghiêm Hạ Nhi lo sợ lùi lại đằng sau, cô ta cắn môi suy nghĩ mãi mới chịu mở cửa ra.
"Anh... anh Hàm Dương."
Cửa vừa mở, bắt gặp sắc mặt xám xịt của Lục Hàm Dương, Nghiêm Hạ Nhi bỗng trở nên sợ sệt. Cô ta co rúm lại như cún con, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà chỉ biết nhìn quanh quanh.
Cạch!
Lục Hàm Dương đưa tay đóng cửa lại, anh ta tiến vào trong phòng sau đó ôn tồn hỏi:
"Có thật là em định hất nước sôi vào người Châu Anh không?"
Nghiêm Hạ Nhi lập tức phản bác:
"Em không có! Chỉ là vô tình thôi! Em không hề làm thế!"
"Người hầu nói là đã nhìn thấy em cầm bình nước sôi mở nắp định hất vào Châu Anh nhưng không may Bách Dịch lại xuất hiện. Nghiêm Hạ Nhi, rốt cuộc em đang mưu tính chuyện gì vậy? Anh cho em ở lại đây vậy mà em lại muốn hãm hại em dâu của anh sao?"
Lục Hàm Dương rất yêu Nghiêm Hạ Nhi nhưng anh ta không thể chấp nhận được hành động của cô ta. Biết mình có thể sẽ bị đuổi, Nghiêm Hạ Nhi liền bật khóc nức nở, vội vàng ôm chầm lấy Lục Hàm Dương và liên tục xin lỗi:
"Em xin lỗi, em không có ý đó! Anh đừng đuổi em đi, em muốn được ở cạnh anh... huhu..."
"Hạ Nhi, nếu em muốn ở lại thì mau đi xin lỗi Châu Anh và Bách Dịch, tới khi nào họ chấp nhận lời xin lỗi của em là được."
"Sao cơ? Anh bắt em đi xin lỗi họ sao?"
Khuôn mặt của Nghiêm Hạ Nhi bỗng ngơ ngác trước câu nói của Lục Hàm Dương. Cô ta không đời nào lại đi xin lỗi Châu Anh, đây là chuyện cô ta có nằm mơ cũng không ngờ tới. Nhưng nếu cô ta muốn ở lại thì phải làm chuyện đó vì vậy Nghiêm Hạ Nhi đành phải cắn răng đồng ý.
Phòng ngủ của Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh.
Lục Bách Dịch bước ra từ phòng tắm nhưng chỉ mặc duy nhất một chiếc quần nhỏ. Diệp Châu Anh đang dọn giường, vừa quay lại thì nhìn thấy Lục Bách Dịch gần như là khỏa thân đứng trước mặt, cô vội vàng lấy tay che mắt và quay đi.
"Oái! Lục Bách Dịch, anh không mặc đồ mà lại sừng sững bước ra như thế sao?"
Thấy Châu Anh xấu hổ, Lục Bách Dịch chỉ biết mỉm cười. Anh chỉ tay lên vết băng bó trên vai sau đó nói:
"Tôi đau, không mặc được đồ. Vì ai mà tôi lại phải trần truồng thế này? Tôi chật vật lắm mới mặc được cái quần để che đi thứ quan trọng nhất rồi đấy!"
Lời nói vu vơ của Lục Bách Dịch dường như là lời trách móc cũng giống như lời nhờ vả, muốn Châu Anh làm gì đó giúp mình. Đúng như anh nghĩ, Diệp Châu Anh đã đi tới tủ quần áo, lấy bừa một bộ đồ rồi đi tới trước mặt anh.
"Vậy để em giúp anh mặc."
Lục Bách Dịch cười khà khà đứng bật dậy.
"Mặc quần trước đi."
Diệp Châu Anh thận trọng ngồi xuống, giúp anh xỏ hai ống quần vào, nhìn cảnh tượng này liên tưởng đến cảnh mẹ mặc quần cho con nhỏ, nhưng đứa con này lại to xác quá. Xỏ ống xong, Châu Anh liền đứng dậy kéo quần lên, lúc gần kéo đến chỗ đó cô từ từ quay mặt đi, hai má đỏ lên không dám nhìn. Lục Bách Dịch nổi hứng trêu cô:
"Đã tiếp xúc với nó, thậm chí là được sờ rồi mà còn ngại, việc gì mà phải ngại."
"Ai... ai... thèm ngại!"
"Không ngại thì mau kéo khóa quần lên đi, không nó tụt mất."
Lục Bách Dịch đứng rất thảnh thơi, anh chỉ việc đứng im một chỗ còn việc mặc đồ cứ giao phó hết cho vợ mình. Diệp Châu Anh loay hoay kéo khóa quần lên, tay cô có vô tình chạm vào thứ đó nên theo phản xạ Diệp Châu Anh đã lập tức bỏ tay ra.
"Gì thế, cô làm như thằng nhỏ của tôi sắp ăn thịt cô đến nơi vậy, có cần phải giật mình thế không?"
"Anh tự kéo lên đi, anh vẫn còn một tay đó thôi."
"Haizzz, thật là..."
Cuối cùng Lục Bách Dịch cũng phải tự mình kéo khóa quần lên. Sau khi mặc quần xong thì đến mặc áo, việc mặc áo có vẻ dễ dàng hơn nên Châu Anh làm rất nhanh gọn. Kể ra nếu không phải vì Lục Bách Dịch giúp cô đỡ bình nước sôi của Nghiêm Hạ Nhi thì cô cũng chẳng làm thế này đâu.
Cốc... Cốc...
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Diệp Châu Anh đi ra mở cửa thì bắt gặp Nghiêm Hạ Nhi và Lục Hàm Dương. Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo tới thật.
"Anh Hàm Dương..." Diệp Châu Anh liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi và chỉ chào một mình Lục Hàm Dương.
"Châu Anh, Hạ Nhi muốn nói xin lỗi em và Bách Dịch."
Lục Bách Dịch nghe vậy liền đứng dậy, ôm vai đi đến trước cửa, giọng nói khó nghe chợt cất lên:
"Xin lỗi cái khỉ gì chứ? Cô lại tiếp tục bày trò để anh trai tôi thương hại đấy à?"
Nghiêm Hạ Nhi trợn tròn mắt lên nhìn Lục Bách Dịch, cô ta đang rất phẫn nộ nhưng chỉ vì Lục Hàm Dương đang ở đây nên mới nhẫn nhịn.
"Lục Bách Dịch, anh nói thế là có ý gì? Em đến là để xin lỗi hai người vậy mà anh lại nói em thế sao?"
Diệp Châu Anh thờ ơ tiếp lời:
"Xin lỗi ư? Tôi không cần biết đó là lời xin lỗi chân thành hay giả tạo nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của cô đâu."
Với loại người như Nghiêm Hạ Nhi chắc chắn sẽ không có chuyện xin lỗi chân thành, Diệp Châu Anh không muốn phí lời vì thế liền đóng cửa lại, ai ngờ Nghiêm Hạ Nhi lại ngăn cản không cho cô làm thế.
"Chờ đã Diệp Châu Anh. Sao cô lại ích kỷ như thế?"
"Cái gì? Ích kỷ? Này, cô suýt nữa thì giết tôi rồi vậy mà cô còn muốn tôi tha thứ cho cô sao? Nghiêm Hạ Nhi, cô đúng là mặt dày thật đấy."
Lục Hàm Dương cảm thấy tình thế không ổn, anh ta liền ra mặt và nói:
"Châu Anh, em có thể nghe Hạ Nhi nói ra lời xin lỗi có được không?"
Diệp Châu Anh trước giờ rất lễ phép nhưng hôm nay cô không thể làm thế được nữa rồi, mặc dù Lục Hàm Dương là người anh chồng mà cô rất kính trọng.
"Anh Hàm Dương, em không biết anh yêu Nghiêm Hạ Nhi đến mức độ nào nhưng em không muốn cô ta ở lại đây nữa. Vì em cũng không biết một ngày nào đó em sẽ bị cô ta hãm hại lần thứ hai. Em không muốn nghe lời xin lỗi và không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta."
Lục Hàm Dương đã nghe và hiểu những lời Châu Anh nói nên mới chọn cách im lặng. Cánh cửa khép lại, Lục Hàm Dương liền kéo Nghiêm Hạ Nhi rời khỏi đây.
"Anh Hàm Dương, anh muốn đuổi em đi thật sao? Anh có thể lạnh lùng như thế thật sao?" Nghiêm Hạ Nhi vừa khóc vừa hỏi.
"Đêm nay em có thể ở lại nhưng ngày mai anh sẽ đưa em về khách sạn."
Nghiêm Hạ Nhi tức giận, hất tay Lục Hàm Dương ra và nói:
"Anh chỉ vì một lời của Diệp Châu Anh mà đuổi em đi? Anh coi trọng cô ta hơn cả em ư?"
"Nghiêm Hạ Nhi, đủ rồi đấy! Em là người có mưu đồ xấu với Châu Anh, em ấy để yên cho em như vậy là đã quá tốt bụng rồi. Anh làm thế chính là tốt cho cả hai người."
Nghiêm Hạ Nhi vùng vằng chân tay chạy lên trên tầng hai. Cô ta dù không muốn thì cũng chẳng làm gì được vì ở đây cô ta không có quyền làm chủ.
...----------------...
Vài ngày sau.
Hôm đó Châu Anh vẫn làm kiểm tra sức khỏe như thường lệ nhưng hôm nay lại có điều gì đó bất thường. Diệp Châu Anh không biết tại sao nhưng sắc mặt bác sĩ ai nấy đều tối sầm lại sau khi nhận được giấy xét nghiệm của cô.
Diệp Châu Anh được chỉ định ngồi trong phòng bệnh chờ đợi, cô rất lo lắng cứ đứng ngồi không yên, hai tay run run bấu vào nhau đến xước cả da. Đúng lúc ấy, Trương Hạo Phàm cầm theo giấy xét nghiệm đi vào trong phòng, gương mặt nghiêm túc của anh ta khiến Châu Anh tò mò.
"Học trưởng, có phải đã có chuyện gì không? Bệnh của em có chuyển biến xấu phải không anh?"
Thấy Châu Anh có vẻ lo lắng và bối rối Trương Hạo Phàm liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai an ủi cô.
"Em bình tĩnh đi Châu Anh. Anh nghĩ... chúng ta không thể đợi thêm được nữa rồi."
"Sao ạ?"