Trước câu hỏi của Lục Bách Dịch, Trình Tranh ngay lập tức phản bác:
"Lục tổng, anh hiểu lầm rồi, thực ra là..."
"Lục Bách Dịch, trong đầu anh chỉ nghĩ được thế thôi à?"
Trình Tranh còn chưa nói hết Diệp Châu Anh đã vội chen lời vào. Ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy uất ức, những lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại bình tâm tới đáng sợ.
"Đến cả thư ký thân cận của mình, anh còn không tin tưởng thì chắc lời nói của một người vợ như em đây cũng chẳng lọt tai anh đâu nhỉ?"
Diệp Châu Anh hôm nay bỗng dưng nói ra những lời lạ lùng như cố tình chọc tức Lục Bách Dịch. Anh đứng yên lặng nhìn cô, hai đầu lông mày không kiềm chế được mà nhíu xuống đầy giận dữ. Trong mắt anh, Diệp Châu Anh vẫn luôn là người yếu thế, vậy mà hôm nay cô gái này lại dám nói anh như vậy.
Lục Bách Dịch chẳng nói lời nào mà lẳng lặng bỏ đi, anh lướt qua cô, lướt qua Trình Tranh. Dáng vẻ cao lớn ấy bước đi rất nhàn hạ, dứt khoát trong khi Diệp Châu Anh phải đối mặt với biết bao sự đau đớn đến cả bước đi cũng không bước được bình thường. Cô liếc nhìn theo bóng lưng của anh, người đàn ông đó ở trên giường thì ôm ấp cô, nhưng một khi đã rời khỏi giường, anh sẽ lại trở về với bản chất của mình.
"Thiếu phu nhân, cô không sao đó chứ?" Trình Tranh khẽ hỏi.
Diệp Châu Anh mỉm cười lắc đầu:
"Tôi không sao, anh mau đi làm việc của mình đi, nếu không Lục Bách Dịch sẽ nổi điên lên cho coi."
Trình Tranh trước giờ vẫn luôn sợ Lục Bách Dịch, vị sếp này của anh ta đúng là có chút khó tính và dễ nổi nóng.
"Vậy... tôi xin phép đi trước, cô phải cẩn thận đấy!"
"Ừm."
Sau khi Trình Tranh rời khỏi, Châu Anh cũng từ từ lết từng bước chậm rãi xuống dưới nhà. Đêm hôm qua, cô đã bị giày vò tới tàn tạ, sáng dậy mất hết cả sức sống. Cô cẩn trọng ngồi xuống bàn ăn để dùng bữa sáng, hôm nay biệt thự Lục gia khá vắng người vì Lục lão gia đã rời đi từ sáng sớm, Lục phu nhân và Lục lão phu nhân đi chữa bệnh một thời gian vẫn chưa về nhà. Cả căn biệt thự chỉ còn cô và Lục Bách Dịch, đó là lý do tại sao cô cảm thấy thật sợ hãi.
Reng... Reng... Reng...
Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên.
Diệp Châu Anh ngó thử xem là ai gọi tới, sau khi phát hiện đó là Trương Hạo Phàm, cô đã không bắt máy.
Tình trạng bệnh của cô đã tới mức không thể cứu chữa. Cô chẳng hi vọng sẽ chữa khỏi căn bệnh này, chỉ mong mình sẽ chết một cách không đau đớn mà thôi.
Thấy Châu Anh không nghe điện thoại, Trương Hạo Phàm lại tiếp tục gọi, anh ta gọi liên tục cho đến lúc cô chịu nghe máy thì mới thôi.
"Alo?" Diệp Châu Anh nhẹ nhàng cất lời.
[Châu Anh, cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi.]
Đầu dây bên kia bỗng dưng truyền đến một giọng nói có vài phần vui sướng. Giống như chỉ cần được nghe giọng của cô là Trương Hạo Phàm sẽ rất vui vậy.
"Có chuyện gì không anh?"
[Hôm qua em không tới bệnh viện theo như lịch khám làm anh lo lắng đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?]
"À không có gì đâu anh, tại em cảm thấy hơi mệt." giọng nói của Châu Anh bỗng trùng xuống yếu ớt.
[Châu Anh này, về chuyện bệnh của em... anh có điều muốn nói, lát nữa anh sẽ tới đón em, chúng ta nói chuyện một lát nhé?]
Diệp Châu Anh có chút thẫn thờ, cô siết chặt lấy vạt váy, tâm trạng bắt đầu có chuyển biến.
Chẳng lẽ đã tới lúc rồi ư? Tới lúc mà cô đối diện với cái chết.
"Vâng."
Kể từ lúc gọi điện thoại cho Trương Hạo Phàm, Diệp Châu Anh cứ thơ thẩn như người mất hồn. Dù quản gia cùng người hầu có hỏi gì thì cô cũng không nói, cứ lắc đầu cho qua. Tình trạng của cô khiến người khác lo lắng nhưng vì cô không muốn họ lo lắng nên mới chọn cách im lặng.
Trong lúc Châu Anh về phòng thay đồ thì Nghiêm Hạ Nhi đã lái xe tới biệt thự Lục gia. Cô ta cầm túi xách, tự nhiên bước vào trong nhà và hỏi quản gia Kim:
"Lục Bách Dịch đâu rồi?"
Quản gia Kim chỉ tay lên tầng hai, khẽ đáp:
"Thiếu gia đang ở trong phòng làm việc thưa Nghiêm tiểu thư."
Nghiêm Hạ Nhi mỉm cười bước lên trên tầng, đám người hầu lúc đó đứng chụm vào nhau để hóng chuyện. Bọn họ xì xào:
"Không phải Nghiêm tiểu thư giờ là bạn gái của đại thiếu gia sao? Tại sao cô ấy lại tới tìm nhị thiếu gia trong khi anh ấy đã có vợ rồi nhỉ?"
"Nghiêm tiểu thư này trước là bạn gái cũ của nhị thiếu gia, chắc chắn là họ vẫn còn gì đó với nhau."
"Tôi thấy thương cho thiếu phu nhân quá đi!"
So với Nghiêm Hạ Nhi, Diệp Châu Anh vẫn là người được quan tâm nhiều hơn. Thế nhưng cô lại là cô gái có số phận thảm nhất.
Nghiêm Hạ Nhi bước đến cửa phòng làm việc của Lục Bách Dịch rồi gõ cửa.
Cốc... Cốc...
"Vào đi."
Cạch!
Cánh cửa vừa mở ra, Lục Bách Dịch ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Nghiêm Hạ Nhi bước vào trong.
"Nghiêm Hạ Nhi?"
"Lục Bách Dịch, anh thật quá đáng! Tại sao lại không nghe máy của em?" Nghiêm Hạ Nhi tới trước mặt anh, vùng vằng.
"Từ khi nào tôi lại có nghĩa vụ phải nghe máy của cô vậy?"
Lục Bách Dịch vừa lật dở tài liệu vừa lạnh lùng trả lời Nghiêm Hạ Nhi, nhìn anh không thèm quan tâm mình, cô ta bỗng dưng nổi nóng giật lấy đống tài liệu rồi để sang một bên.
"Lục Bách Dịch, tại sao anh lại như thế?"
"Cô đang làm cái quái gì vậy hả?"
Lục Bách Dịch tức giận đập tay xuống mặt bàn, anh trừng mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, kèm theo sát khí tỏa ra khiến Nghiêm Hạ Nhi nhất thời run sợ.
"Em... em..."
"Đừng đến tìm tôi nữa, nếu anh trai tôi biết cô tìm tôi, anh ấy sẽ đau lòng."
Nghiêm Hạ Nhi cắn môi, ấm ức nói:
"Thế còn em? Anh lo cho anh trai anh đau lòng, vậy em đau lòng thì ai lo?"
"Không liên quan tới tôi."
Thấy Lục Bách Dịch tỏ vẻ lạnh lùng với mình, Nghiêm Hạ Nhi càng không cam tâm. Cô ta thậm chí chẳng để ý tới việc anh đã có vợ mà còn táo bạo nghĩ đến một chuyện tày trời khác.
Nghiêm Hạ Nhi đặt túi xách xuống mặt bàn, cô ta bắt đầu cởi áo khoác vứt xuống nền đất, tiếp đó là kéo dây váy trễ xuống. Lục Bách Dịch híp mắt nhìn cô ta, anh lớn tiếng quát:
"Mau mặc đồ vào đi, cô bị điên rồi hay sao
Nghiêm Hạ Nhi?"
Nghiêm Hạ Nhi vẫn không ngừng cởi đồ để lộ phần da thịt nhạy cảm trước mắt Lục Bách Dịch.
"Em không tin là anh sẽ không động lòng vì em."
"Anh trai tôi tốt với cô như vậy mà cô lại muốn phản bội anh ấy, cô đúng là lấy oán báo ơn."
"Em không có phản bội anh trai anh, em vẫn luôn mang ơn anh ấy đó thôi. Nhưng biết ơn không phải là trao đi tình yêu, anh không thể bắt em yêu một người mà em không yêu được."
Nghe tới đây Lục Bách Dịch liền im lặng, thấy vậy Nghiêm Hạ Nhi bèn bước đến bên cạnh anh.
"Lục Bách Dịch, em đã nói rồi đó thôi, trong trái tim của em vẫn luôn có hình bóng anh."
"..."
"Trong lúc theo đuổi ước mơ, ngày nào em cũng nhớ tới anh. Lục Bách Dịch, em vẫn còn tình cảm với anh, thật đấy!"
Nghiêm Hạ Nhi ngồi xuống đùi của Lục Bách Dịch, cô ta đặt tay lên vai anh sau đó từ từ rướn môi về đằng trước khẽ chạm lên môi anh. Lục Bách Dịch không đẩy Nghiêm Hạ Nhi ra mà lập tức ôm lấy đầu của cô ấy, tiếp nhận nụ hôn một cách dứt khoát.
"Ưm... Ư..."
Nghiêm Hạ Nhi vừa hôn vừa cọ xát hai bầu ngực căng tròn của mình vào người Lục Bách Dịch. Cô ta chủ động cầm tay anh, đặt lên ngực mình.
"Ha... ưm..."
Hai người họ hôn nhau một cách say đắm, Nghiêm Hạ Nhi không ngừng phát ra những âm thanh mị hoặc nghe sởn cả da gà.
Lục Bách Dịch đang cố gắng tìm lại cảm giác trước đây khi bản thân còn yêu Nghiêm Hạ Nhi, nhưng dù cho anh có hôn cô ta, ôm cô ta, bóp ngực cô ta thì cảm giác hưng phấn cũng không bằng 1/10 khi làm với Diệp Châu Anh.
RÀO!
"Á!"
Trong lúc cả hai người họ đang làm cái trò bẩn thỉu, Diệp Châu Anh đã nhìn thấy mọi thứ. Cô yên lặng nhìn họ một lúc, đến khi không chịu được mới chạy đi tìm xô nước và dội vào đôi cẩu nam nữ kia.
"Ướt hết cả rồi! Là ai đấy hả?"
Nghiêm Hạ Nhi tức tối đứng dậy, cô ta bị dội ướt nhẹp từ trên xuống dưới và Lục Bách Dịch cũng thế.
"Diệp Châu Anh, cô làm cái quái gì vậy hả?" Lục Bách Dịch bỗng lên tiếng chửi cô.
Diệp Châu Anh cầm chiếc xô đứng lặng người trước bàn làm việc của Lục Bách Dịch, nhìn đôi cẩu nam nữ này hôn hít thôi đã khiến cô đủ bực mình.
"Hai người thật là... nếu muốn thì sao không về phòng ngủ mà làm, làm ở đây không thấy bất tiện sao?" giọng nói của Châu Anh mang đầy vẻ châm biếm.
Lục Bách Dịch bước vòng qua bàn làm việc, anh nắm lấy cổ tay cô định kéo ra ngoài.
"Mau ra ngoài đi!"
"Buông ra! Anh có quyền gì mà đuổi em?"
"Diệp Châu Anh."
Chát!
Lục Bách Dịch bị tát một cách bất ngờ đến mức anh chưa thể tin được là mình vừa bị tát.
Diệp Châu Anh ấm ức nhìn anh, nước mắt cô chảy xuống thành dòng, bàn tay vừa tát anh đau tới kỳ lạ.
"Đồ khốn! Sao anh có thể... có thể làm chuyện đó trong cái nhà này như vậy? Biết là anh không ưa gì em, nhưng tại sao lại làm cái chuyện bẩn thỉu này chứ?"
Nghiêm Hạ Nhi thấy Lục Bách Dịch bị tát liền bước đến. Cô ta ôm lấy anh ngay trước mắt Diệp Châu Anh rồi trừng mắt với cô:
"Diệp Châu Anh, sao cô dám tát Bách Dịch? Cô đúng là gan to bằng trời!"
Chát!
Vừa dứt lời, mặt của Nghiêm Hạ Nhi đã lệch hẳn sang một bên vì bị Diệp Châu Anh tát.
"Cô... sao cô dám đánh tôi?"
"Có gì mà không dám? Đôi cẩu nam nữ các người làm chuyện xấu hổ kia trong căn nhà này mà không thấy ngại hay sao?"
Nghiêm Hạ Nhi căm phẫn tới mức muốn đánh lại Diệp Châu Anh nhưng cô ta lại ôm lấy Lục Bách Dịch, kêu than:
"Bách Dịch, cô ta đánh em kìa."
Lục Bách Dịch đứng yên lặng, đầu anh cúi xuống, mái tóc ướt rũ xuống mắt che đi gương mặt không biết đang biểu hiện cảm xúc gì của anh. Diệp Châu Anh mỉm cười một cách đau khổ:
"Rồi em sẽ sớm giải thoát cho anh, tới lúc đó em sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc cho hai người. Nhưng trong thời gian em còn là vợ của anh thì anh đừng hòng qua lại với đồ tiểu tam này."
Nói rồi, Diệp Châu Anh liền cầm xô nước mở cửa bước ra ngoài. Lúc trong đó trông cô mạnh mẽ thế thôi nhưng ra ngoài Diệp Châu Anh đã yếu lòng tới mức rơi nước mắt.
Đúng lúc ấy, Trương Hạo Phàm lái xe đến biệt thự để đưa Châu Anh rời đi. Vừa thấy anh ta, cô đã chạy vội tới, mở cửa ngồi vào xe rồi vội vàng nói:
"Học trưởng, cầu xin anh hãy lái xe đi thật xa, hãy đưa em rời khỏi chỗ này ngay đi, xin anh đấy!"