Diệp Châu Anh đứng lặng người trước cửa phòng làm việc của Trương Hạo Phàm, qua cánh cửa mở hé, cô có thể nghe được toàn bộ thông tin về bệnh tình của mình. Vậy là... cô sắp chết rồi ư? Đến cuối cùng thì cái chết cũng tới sớm như vậy, không kịp cho cô cơ hội được hưởng hạnh phúc. Diệp Châu Anh đã rơi nước mắt nhưng miệng lại mỉm cười, một nụ cười đau khổ và chua chát.
Rời khỏi bệnh viện, Diệp Châu Anh lững thững đi trên đường phố, dòng người tấp nập lướt qua cô và chẳng ai để ý đến cô. Có lẽ khi cô chết đi, ngoài người thân thì sự biến mất của cô chẳng có gì to tát cả, nhất là đối với Lục Bách Dịch... chắc hẳn anh sẽ vui mừng lắm vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của cô rồi.
Cùng thời điểm ấy tại tập đoàn Lục thị.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình đợt một, đích thân Lục Bách Dịch là người kiểm tra những bộ ảnh đó và sẽ đưa ra quyết định tung những bức ảnh nào trước. Mĩ phẩm Banasi lần này được đầu tư rất lớn, anh không muốn có một chút sai sót nào cả.
Trong lúc Lục Bách Dịch đang làm việc bỗng dưng có người tự ý đẩy cửa đi vào và không cả đóng cửa lại. Nghiêm Hạ Nhi mỉm cười bước vào trong văn phòng của Lục Bách Dịch, cô ta làm như văn phòng Tổng Giám đốc là nhà của cô ta vậy. Thật tự tiện!
"Bách Dịch."
Lục Bách Dịch ngẩng đầu lên, gương mặt có chút khó chịu:
"Ai cho cô vào đây?"
"Xem anh kìa, đừng dùng giọng đó nói chuyện với em chứ."
"Cô muốn nói chuyện gì?"
Nghiêm Hạ Nhi bước vòng qua bàn làm việc đến đứng bên cạnh Lục Bách Dịch. Tay cô ta trượt xuống vai anh, sau đó thì thầm hỏi:
"Anh thấy hôm nay em biểu hiện tốt chứ? Không làm anh thất vọng chứ?"
Nói thật thì trong bộ ảnh lần này Nghiêm Hạ Nhi đã làm tốt vai trò của mình. Những bức ảnh được chụp ra không có gì để chê cả.
"Cũng không tệ, cô đã làm rất tốt!"
"Vậy thì anh phải thưởng cho em đấy nhé?"
"Sao?"
Lục Bách Dịch vừa kịp quay đầu lại thì đã bị Nghiêm Hạ Nhi ôm lấy rồi vô tư ngồi chễm chệ trên đùi mình. Tay cô ta vòng qua cổ anh, hai mắt long lanh nhìn anh không chớp.
"Nghiêm Hạ Nhi, cô đang làm cái trò gì thế?"
Nghiêm Hạ Nhi bĩu môi nói:
"Trước đây chúng ta cũng từng thế này không phải sao? Anh đã từng rất thích em ngồi lên đùi anh, chẳng lẽ... anh không nhớ?"
Chuyện trước đây Lục Bách Dịch không muốn nhắc lại. Trước đây là Nghiêm Hạ Nhi phản bội anh trước thế mà bây giờ lại mặt dày bám lấy anh.
"Nghiêm Hạ Nhi, không phải cô từng coi trọng sự nghiệp hơn cả tôi ư? Bây giờ cô thấy tôi là tổng giám đốc rồi nên mới bày ra mấy cái trò này đấy à?" Lục Bách Dịch lạnh lùng nói.
Nghiêm Hạ Nhi trợn mắt nhìn anh, cô ta lập tức phản kháng:
"Thì ra trong mắt anh, em là kẻ hám tiền vậy sao?"
"Không đúng à?"
"Lục Bách Dịch, em là vì muốn tốt cho cả hai chúng ta nên mới ra nước ngoài theo đuổi ước mơ. Em chưa từng muốn sẽ chia tay anh, một chút cũng chưa từng..."
Nghiêm Hạ Nhi vừa nói vừa khóc, điệu bộ đáng thương đó đã khiến Lục Bách Dịch nhất thời bị mê hoặc.
"Bách Dịch, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm cho nên em mới quay về tìm anh. Mặc dù biết anh đã kết hôn nhưng em vẫn muốn làm thế này."
Nghiêm Hạ Nhi đúng là mặt dày, biết Lục Bách Dịch đã có vợ nhưng vẫn muốn cướp anh cho bằng được. Làm như vậy chẳng khác nào cô ta đang tự biến mình thành tiểu tam.
Nhân cơ hội Lục Bách Dịch không đề phòng cô ta, Nghiêm Hạ Nhi liền chủ động hôn lên môi của anh. Lục Bách Dịch trợn mắt nhìn ả, anh đã có ý định đẩy cô ta ra nhưng không hiểu sao lại không làm điều đó.
"Ưm..."
Vì cửa phòng không đóng nên chỉ cần có ai đi qua là sẽ thấy tất cả đang diễn ra ở bên trong. Đúng lúc ấy Lục Hàm Dương có việc cần tìm Lục Bách Dịch, anh ta thấy cửa mở vì vậy định bước vào nhưng không ngờ lại vô tình chứng kiến cảnh tượng khó lòng mà chấp nhận nổi. Nghiêm Hạ Nhi - người con gái mà anh ta đem lòng yêu mến đang ngồi trên đùi em trai anh ta, cả hai cùng hôn nhau một cách say đắm. Trái tim Lục Hàm Dương bỗng đau quặn lại, cảm giác như bị phản bội vậy, thật khó chịu.
"Ưm... ưm..."
Nghiêm Hạ Nhi liên tục phát ra những âm thanh kích thích trong lúc hôn Lục Bách Dịch. Cả hai người họ không hề để ý đến đang có người chứng kiến cái hành động bẩn thỉu này.
Lục Hàm Dương không thể nhìn thêm được nữa nên anh ấy đã chủ động rời đi. Một người đã dùng ba năm nâng đỡ cho cô gái mình yêu lên đến đỉnh cao sự nghiệp nhưng cũng không thể lấy được trái tim cô ấy.
Lục Hàm Dương đúng là kẻ thất bại!
"Ơ... anh Hàm Dương, anh mới về nước ạ?"
Đang thẫn thờ đi dọc hành lang thì Lục Hàm Dương bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng lên thì mới biết đó là Tiêu Đằng.
"À ừ, anh về được năm ngày rồi."
Tiêu Đằng chống tay vào hông nhăn mặt lại:
"Thế mà Bách Dịch chẳng nói gì với em. Nếu biết anh về em đã rủ anh làm vài ly rượu rồi."
"Ừm..."
Tiêu Đằng tự nhận thấy sắc mặt của Lục Hàm Dương không được tốt. Nhìn về phía mà anh ấy vừa đi ra chắc là đến văn phòng tìm em trai.
"Anh vừa tới tìm Lục Bách Dịch à anh? Cậu ta vẫn ở trong văn phòng chứ?"
Lục Hàm Dương khẽ gật đầu.
"Ừ, Bách Dịch đang ở trong văn phòng. Anh có chuyện phải làm rồi, anh đi trước nhé?"
"Vâng, anh cứ đi đi ạ."
Lục Hàm Dương lướt qua người Tiêu Đằng, cảm giác như toàn bộ sức sống trên người anh ấy đã bị rút cạn, trông mệt mỏi vô cùng. Tiêu Đằng chẹp miệng không biết đã xảy ra chuyện gì mà Lục Hàm Dương lại trở nên như vậy.
Lần này lúc Tiêu Đằng tới thì chuyện xấu hổ giữa Nghiêm Hạ Nhi và Lục Bách Dịch đã xong xuôi. Tiêu Đằng mở cửa phòng thì vô tình chạm mặt Nghiêm Hạ Nhi, lúc nhìn thấy cô ta, Tiêu Đằng đã rất ngạc nhiên.
"Nghiêm Hạ Nhi?"
Nghiêm Hạ Nhi có hơi giật mình nhưng sau đó đã mỉm cười:
"Đã lâu không gặp anh Tiêu Đằng, anh vẫn khỏe chứ?"
"Ồ... tôi khỏe lắm, khỏe như trâu vậy."
Câu trả lời của Tiêu Đằng như đang cố tình châm chọc Nghiêm Hạ Nhi. Anh ta không thích cô ta vì ba năm trước đã phản bội bạn thân của mình.
"Hai anh cứ nói chuyện đi, em xin phép đi trước."
Nghiêm Hạ Nhi nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi văn phòng của Lục Bách Dịch. Tiêu Đằng liếc mắt nhìn theo cô ta, vẫn chưa thể tin được người phụ nữ này đã quay trở về.
"Lục Bách Dịch, Nghiêm Hạ Nhi về nước từ khi nào thế? Cậu và cô ta đang làm chuyện mập mờ gì trong này vậy?"
Lục Bách Dịch mặt tỉnh bơ như sáo, anh trả lời:
"Cô ấy là người mẫu cho sản phẩm mới của Lục thị, chúng tôi đang bàn công việc thôi."
Tiêu Đằng phát hiện ra vết son môi trên miệng của Lục Bách Dịch trùng với màu son mà Nghiêm Hạ Nhi đang đánh. Anh ta nhếch miệng cười trừ:
"Bàn chuyện công việc gì mà lại hôn nhau thế?"
Lục Bách Dịch giật mình ngơ ngác:
"Cậu nói gì vậy?"
"Mau lau chỗ son còn dính trên mép đi kìa, không lỡ tí về nhà vợ cậu lại cho cậu một trận đấy."
Lục Bách Dịch đưa tay lên lau miệng, anh cau mày:
"Cô ta không có cái gan đánh tôi đâu."
Tiêu Đằng cảm thấy giận thay cho Diệp Châu Anh, anh ta hậm hực ngồi xuống ghế sofa rồi bắt đầu quở trách:
"Lục Bách Dịch, cậu đúng là điên rồi! Nếu đã lấy vợ thì đừng có qua lại với Nghiêm Hạ Nhi nữa, cậu không biết đó là ngoại tình sao?"
"Ngoại tình cái gì? Ban nãy là Nghiêm Hạ Nhi chủ động hôn tôi."
"Vậy cậu không biết đường đẩy ra sao?"
"Tiêu Đằng, cậu là đang bắt bẻ tôi đấy à? Cậu thừa biết cuộc hôn nhân giữa tôi và Diệp Châu Anh là không bình thường, không thể đem so sánh với các cặp vợ chồng khác được."
"Thôi được rồi, tôi chịu cậu luôn đấy. Lúc nào cậu cũng luôn cho mình là đúng nên tôi không có gì để phân bua hết, ok?"
Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông này bất đồng quan điểm. Tiêu Đằng cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy tức giận thay cho Diệp Châu Anh, một người mà anh ta mới chỉ gặp một lần.
Không gian yên lặng một hồi sau đó Tiêu Đằng bỗng đứng dậy, ném lên mặt bàn làm việc của Lục Bách Dịch một đống hộp rồi nói:
"Cho cậu này, tôi lỡ đặt nhiều quá nên không biết tặng ai."
Lục Bách Dịch cúi xuống nhìn những cái hộp nằm lăn lóc trên mặt bàn, anh cau mày:
"Cậu kinh doanh quán rượu hay kinh doanh bao cao su vậy?"
Tiêu Đằng nhún vai:
"Tôi kinh doanh cả hai nên mới đắt khách. Nhưng từ giờ trở đi, quán rượu của tôi không chào đón cậu đâu Lục Bách Dịch."
Lục Bách Dịch nhếch miệng cười:
"Hừ... chẳng ai thèm tới quán của cậu làm gì."
"Này Lục Bách Dịch, với tư cách là một người bạn, tôi khuyên cậu thật lòng. Một mối quan hệ không dứt khoát với hai cô gái cậu sẽ khiến bản thân trở thành một thằng tồi và khiến người ta đau khổ đấy."
Lục Bách Dịch im lặng trước lời khuyên của Tiêu Đằng. Đợi sau khi Tiêu Đằng rời đi, anh mới chịu lên tiếng:
"Mau đem cái đống của nợ này về đi."
Tiêu Đằng vẫy tay, vừa đi vừa lắc đầu:
"Cậu mang về mà dùng, toàn hàng cao cấp cả đấy."
...
Tối hôm đó.
Lục Bách Dịch sau một ngày mệt mỏi trở về nhà, anh định vào bếp uống chút nước thì vô tình bắt gặp Lục Hàm Dương đang ngồi uống rượu một mình. Thấy vậy, Lục Bách Dịch liền hỏi:
"Anh, sao anh lại ngồi đây?"
Lục Hàm Dương say xỉn ngước mắt nhìn lên, anh ta bỗng bật cười rồi tự chế nhạo bản thân:
"Haha... tuy là anh trai nhưng anh chưa bao giờ thắng nổi em cả. Từ nhan sắc đến tài năng, tất cả đều thua xa em..."
Lục Bách Dịch không hiểu những lời Lục Hàm Dương nói, anh giằng lấy cốc rượu trên tay Lục Hàm Dương rồi tự mình uống hết chỗ đó.
"Anh thôi đi, uống say là bắt đầu nói linh tinh đấy. Mau về phòng đi, để em dìu anh lên phòng."
Lục Hàm Dương lắc đầu sau đó giọng điệu trở nên cực kỳ nghiêm túc:
"Bách Dịch, em có còn yêu Hạ Nhi không?"
"Sao anh lại hỏi vậy?"
"Cả đời anh chưa từng xin em một điều gì hết. Nhưng Bách Dịch à, em có thể... nhường Hạ Nhi cho anh có được không? Nếu không có cô ấy thì anh sẽ không sống nổi mất."