Lúc tôi theo địa chỉ đến nơi, nhìn thấy trước mắt là chiếc du thuyền lộng lẫy Ambassador 5 sao thì không khỏi há hốc mồm. Buổi tiệc hôm nay không chỉ dùng hai từ trang trọng để hình dung, mà phải nói vô cùng tráng lệ và xa xỉ.
Trong sảnh lớn, dưới ánh đèn pha lê rực rỡ và kiêu sa đang toả từng dải sáng lung linh, xung quanh đều được trang trí bằng hoa tươi lộng lẫy và ngát hương, các món ăn đều là hải sản tươi sống do những đầu bếp người Nhật trực tiếp chế biến và phô diễn kỹ năng.
Khách tham gia đều là người trong giới thượng lưu, không quý thí phú. Những người đàn ông hoặc là chính khách hoặc là doanh nhân nổi tiếng, trong tay họ là những phu nhân diễm lệ với váy dài tinh xảo, cũng có các ngôi sao nổi tiếng với váy áo cắt khoét táo bạo đang lả lướt qua lại với mùi nước hoa vô cùng quyến rũ.
Buổi tiệc đang hồi náo nhiệt, tôi mới đi vài bước đã cảm thấy nghẹt thở, một người hướng nội có xu hướng tự kỷ như tôi đến nơi đây quả là một thách thức, tai tôi như bị ô nhiễm bởi những tiếng nói cười âm ỉ.
Vốn dĩ tôi định sẽ ru rú trong nhà, nhưng bởi vì muốn được nhìn thấy cha mẹ và anh hai trong dáng vẻ hạnh phúc nên tôi mới liều mạng đến đây một phen. Trước khi tới đây tôi đã cố gắng lựa chọn áo quần thật chỉnh tề, nhưng chung quy cử chỉ vụng về và phong cách giản dị của tôi lập tức thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ và những lời xì xầm bàn tán từ đám đông.
“Em lại đây.”
Tôi không biết làm sao, vừa mới định đi đến ngồi chung với cánh phóng viên gần đó thì anh hai đã bước tới, nắm tay kéo tôi đi đến bàn tiệc chính.
Cả một đoạn đường, mắt tôi chỉ chăm chăm dán vào bóng dáng người thanh niên mặc âu phục đen tuyền với khí thế ưu nhã mà tôn quý kia, dẫu từng cử chỉ từng nét mặt của anh tôi nhìn đến quen thuộc nhưng vẫn không ngăn được muốn nhìn nhiều hơn nữa.
“Ô hô!” Khánh Duy ngồi đó nhìn thấy tôi liền khiêu khích cười.
Anh hai kéo tôi ngồi xuống ghế bên cạnh. Thế nên vị trí hiện giờ của bọn tôi chính là, nếu lấy anh làm trung tâm thì anh hai đang ngồi bên phải, tôi ngồi bên cạnh anh hai, bên cạnh tôi là Thái Hoàng, bên cạnh Thái Hoàng là Khánh Duy, và hắn cũng đồng thời ngồi bên trái của anh.
Sự xuất hiện của tôi khiến bầu không khí hào hứng lập tức trở nên quái đản. Ông trời thật muốn trêu tôi, trong khi tôi cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình thì tôi đang phải ngồi ở tâm điểm của buổi tiệc hôm nay.
Bởi vì xung quanh tôi chính là bốn công tử trứ danh Sài Gòn. Bốn chàng thanh niên tựu lại thành một đội hình vô cùng bắt mắt bởi nét điển trai không kém gì minh tinh màn bạc, mỗi người một phong thái riêng không ai sánh bằng, hơn hết là địa vị của họ càng khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ và khao khát.
Tôi cứ ngồi co ro, ngoài nghe mấy lời châm chọc của Khánh Duy cũng chỉ có thể kiên trì cúi đầu ăn thứ gì đó trên bàn, giả vờ như mình bận rộn không muốn phiền đến ai.
Thỉnh thoảng có mấy người tiến đến mời rượu, lúc đầu là xưng danh tính, sau khi hỏi han vài ba câu, uống vài hớp rượu, họ sẽ mạnh dạn nói về dự án gần đây đang cần người đầu tư lớn, lợi nhuận sau này đương nhiên không nhỏ.
Tôi nghe đến lùng bùng cũng chẳng hiểu họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy anh cứ phải nâng ly uống rượu thì thầm thấy xót xa, không biết nãy giờ anh đã ăn gì chưa, bụng trống uống rượu sẽ không tốt đâu.
“Tổng giám đốc Thịnh, dường như quý phu nhân bên kia đang nhìn ngài từ nãy giờ kìa, ngài còn không tranh thủ tiến lên đi.” Anh hai ngồi bên bỗng cất tiếng pha trò, phần nhiều là muốn dời sự chú ý của ông ta đến người phụ nữ kia, cũng thành công giải vây cho anh.
Chờ cho ông ta đi hẳn, anh hai cau mày gõ lên tay anh một phát mạnh, giọng điệu như ông cụ non: “Lúc trẻ cậy mạnh, cậu không biết khi già sẽ hối tiếc sức khoẻ thế nào đâu.”
Đầu ngón tay dài cầm đũa gắp vào chén anh hai một khối cá hấp đã được tỉ mẩn rút xương, anh cũng không kém cạnh đáp lời: “Cậu ăn một chút đi! Dù gì cũng là nhân vật chính hôm nay, lát nữa phát biểu xong còn không phải bị kéo đi tiếp rượu à, đến lúc đó cậu xỉn cũng đừng mong ai đỡ cậu về.”
“Ai lạ còn tưởng cậu chính là vú nuôi của Ngạn Dương đấy!” Thái Hoàng vận âu phục kín đáo cũng bắt đầu pha trò khi thấy anh từ nãy giờ vẫn cứ gắp bao nhiêu là thức ăn nhồi vào chén của anh hai, còn gắp rất chuẩn xác những món mà anh hai yêu thích.
Anh hai chỉ có thể cười, bất đắc dĩ ăn hết các món mà anh đã gắp cho.
Bất chợt tiếng pháo từ sân khấu liên tiếp nổ ra, kế đến là rất nhiều pháo bông bùng nổ trên sân khấu.
Âm nhạc sôi động chuyển thành một giai điệu trầm bổng và trang trọng. Tôi nhìn thấy cha mẹ đang hãnh diện bước lên sân khấu. Cha tôi vẫn như vậy, một bộ dạng ôn hoà và tri thức như xưa, mẹ tôi vẫn xinh đẹp không nhìn rõ dấu hiệu tuổi tác trên gương mặt bà.
“Các vị quan khách, hôm nay Lâm Thanh Ngạn tôi mời các vị đến đây để thông báo một việc lớn, đứa con trai của tôi, Lâm Ngạn Dương vừa tốt nghiệp bằng cử nhân xuất sắc tại đại học Harvard danh tiếng. Chúng tôi rất vinh dự và biết ơn sự có mặt của quý vị đến chung vui cùng với gia đình tôi ngày hôm nay!”
Màn hình lập tức trình chiếu ảnh chụp anh trong ngày tốt nghiệp và bằng cử nhân mà anh được nhà trường trao tặng, tất cả tư liệu được khéo léo ghép thành một đoạn phim ngắn như hồi ký về một công dân ưu tú và một người con toàn diện của cha mẹ tôi.
“Tốt nghiệp xuất sắc đại học Harvard sao? Là đại học Havard, tôi không nghe nhầm chứ?”