Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

“Khâu Ngôn Chí?” Giọng Hạ Châu chợt vang lên ở phía sau.

Khâu Ngôn Chí đứng hình, từ từ quay đầu lại nhìn.

Vẻ mặt Hạ Châu khó hiểu: “Em đang nói chuyện với ai đấy? Lại còn muốn xé cánh của ai?”

Khâu Ngôn Chí chột dạ, giấu tay ra sau lưng: “Em vừa mới nhìn thấy một chú bươm bướm…”

Hạ Châu im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ là tháng 12.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Cậu vội vàng đánh trống lảng: “Anh đỗ xe ở đâu vậy? Chúng ta đi thôi…”

Hạ Châu: “Em thích ăn quán lẩu nào?”

“Không ăn nữa, em muốn về nhà.”

Hạ Châu mở cửa xe ngồi vào ghế lái nhưng chần chừ chưa khởi động.

Khâu Ngôn Chí: “Hạ Châu? Sao anh còn chưa đi?”

Hạ Châu ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng quyết tâm quay đầu nói với cậu: “Khâu Ngôn Chí… hay là em đến gặp bác sĩ khoa thần kinh với anh một chuyến đi.”

Khâu Ngôn Chí: “…. Em không sao mà, lúc nãy em chỉ… chỉ hoa mắt thôi…”

Hạ Châu nhẹ nhàng khuyên bảo: “Không cần sợ thầy giấu bệnh, thần kinh có vấn đề đâu phải chuyện gì xấu hổ.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Cuối cùng Hạ Châu vẫn về nhà dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu làm việc trong phòng sách, nên Khâu Ngôn Chí bắt Đại Hoàng sang phòng bên cạnh. Cậu từng thử ở chỗ này rồi, mặc dù không thể khiến cả thế giới biến mất nhưng hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Đại Hoàng bị Khâu Ngôn Chí bóp trong tay suốt quãng đường, lúc được thả ra trông nó hơi ngáo ngơ.

Khâu Ngôn Chí sợ nó chạy nữa, bèn dùng ngón tay nhéo đôi cánh nhỏ, cất tiếng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Đại Hoàng im lặng thật lâu, mới dám ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Trò chơi bị lỗi rồi.”

Khâu Ngôn Chí nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là tao biết trò chơi bị lỗi, nếu không tao sẽ ở đây chắc?”

Đại Hoàng lắc đầu nói: “Không phải thế, ý tôi là trò chơi bị lỗi từ lâu rồi.”

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác.

Đại Hoàng nói tiếp: “Ba năm trước trò chơi xảy ra sự cố phải đóng cửa server, không còn ai chơi trò này nên tôi tưởng chẳng ai vào nữa, cho tới khi cậu xuất hiện.”

Khâu Ngôn Chí rất muốn bóp chết Đại Hoàng: “Ba năm trước đóng cửa server, vậy sao tao ở trong trò chơi lâu vậy mà mày chẳng thèm hó hé lần gì hết?”

Đại Hoàng cúi đầu, vành mắt ửng đỏ: “Xin lỗi… ban đầu tôi tưởng công ty đã sửa lỗi và bắt đầu mở cửa lại rồi. Tôi cứ nghĩ công ty không vứt bỏ chúng tôi nữa… Nhưng sau đó, có một lần cậu tình cờ kể game này do bạn cậu tặng, mới nghiên cứu phát triển năm trước và ra mắt nửa năm nay, hơn nữa gần đây vô cùng hot, tôi mới tá hỏa biết cậu đã vào nhầm trò rồi.”

Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao?”

“Tôi tưởng… tưởng rằng chỉ cần cậu chơi thuận lợi và nạp tiền vào, công ty sẽ thấy game này vẫn còn hy vọng, tôi… tôi sẽ không bị vứt bỏ nữa, và có một ngày trò chơi được mở lại.”

Khâu Ngôn Chí thật sự mất kiên nhẫn: “Nhưng tao không thể thuận lợi chơi tiếp được, bây giờ tao cũng gặp chuyện trong trò chơi khỉ gió này rồi.”

Đại Hoàng gục đầu không nói gì.

Khâu Ngôn Chí hỏi: “Rốt cuộc ba năm trước công ty đã gặp sự cố gì?”

Đại Hoàng đành khai thật: “Có một người chơi… gặp tai nạn trong game. Vốn trò chơi có thiết bị khẩn cấp, khi xảy ra sự cố nghiêm trọng người chơi có thể đăng xuất khỏi trò chơi, nhưng không biết tại sao người chơi kia lại không đăng xuất.”

Trong lòng Khâu Ngôn Chí vẫn còn chút hy vọng cuối cùng: “Nhỡ đâu anh ta vẫn còn sống, chẳng qua là bị nhốt ở đây giống tao thôi.”

Đại Hoàng lắc đầu: “Không thể nào. Trò chơi của chúng tôi có tính bảo mật vô cùng cao. Mỗi người máy thông minh phi sinh mệnh chúng tôi chỉ hỗ trợ một người, khi người chơi nào đó hủy tài khoản thì chúng tôi mới phục vụ người chơi khác. Nhưng trong quá trình chuyển giao, những thông tin liên quan đến người chơi trước đều tự động xóa bỏ. Mà sau khi người chơi kia xảy ra chuyện, tôi cũng đã bị xóa bỏ tất cả những ký ức về người đó, anh ta tên gì, trông thế nào, tôi đã quên hết rồi.”

Nhân vật mất mạng… tài khoản trò chơi sẽ tự động hủy. Nếu vậy, loại trừ tất cả khả năng thì chỉ còn lại một kết quả.

Người kia đã chết trong trò chơi!

Khâu Ngôn Chí chợt thấy sống lưng mình lạnh toát. Cậu nhìn Đại Hoàng, giọng nói đắng chát: “Vậy còn tao, tao sẽ thế nào?”

Đại Hoàng cúi đầu, ủ rũ bất lực nói: “Tôi không biết, nhưng trước mắt xem ra việc cậu không nhìn thấy thế giới hoàn chỉnh  cũng không thể thoát game, khả năng có liên quan đến Hạ Châu. Huống hồ chiếc đồng hồ cát nổ tung trước lúc trò chơi xảy ra sự cố chính là một điềm báo. Có lẽ do cậu OOC khiến nhân vật Hạ Châu xảy ra vấn đề. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, suy cho cùng nguyên nhân thực sự là gì, cậu phải làm sao để kết thúc chuyện này và phải thoát ra thế nào, không một ai biết cả…”

Khâu Ngôn Chí: “Mày đang nói không có cách xử lý với những chuyện đang xảy ra phải không?”

Đại Hoàng: “Không chỉ vậy, chức năng phục vụ trò chơi của tôi cũng bị đóng rồi, tôi không thể làm gì để giúp cậu được.”

Khâu Ngôn Chí chán nản: “Tao cũng vậy, cho dù có mở giao diện điều khiển ra cũng không thể điều chỉnh trạng thái cơ thể, càng không thể thoát khỏi trò chơi.”

“Đợi đã, cậu mở được giao diện điều khiển hả! Tôi không mở được!”

“Mở được thì cũng có ích gì? Nút đăng xuất khỏi trò chơi, nút khẩn cấp, nút khống chế cơ thể, nút cài đặt hoàn cảnh đều không thể sử dụng.”

“Cậu đã thử từng nút một rồi?” Đại Hoàng hỏi.

Khâu Ngôn Chí chợt nhận ra điều gì đó, cậu và Đại Hoàng liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng mở giao diện điều khiển của mình ra rồi ấn tất cả các nút từ đầu tới cuối.

Từng cửa sổ nối đuôi nhau bật ra.

Giao diện trải đầy cửa sổ cảnh cáo — “Sử dụng chức năng thất bại.”

Trái tim Khâu Ngôn Chí như chìm sâu xuống đáy cốc, đầu ngón tay mỏi mệt buông xuống, trong lòng đã không còn ôm hy vọng gì. Sau đó cậu tỉnh bơ ấn vào cái nút cuối cùng — Cửa hàng VIP.

Chính vào lúc này, cả giao diện màu xanh lam thẫm chợt chuyển sang màu vàng kim.

Khâu Ngôn Chí và Đại Hoàng đều nhìn thấy chút kinh ngạc nhen nhóm trong mắt đối phương.

Trong giao diện cửa hàng, tất cả các thẻ đều chuyển sang màu xám xanh, hiển thị không thể mua.

Chỉ có duy nhất một tấm thẻ sáng lấp lánh — “Thẻ reset.”

Đại Hoàng kích động muốn nhảy lên, đôi cánh nhỏ điên cuồng vỗ phành phạch: “Mua nó, mua nó, mau mua nó!!!”

Lòng bàn tay Khâu Ngôn Chí đổ đầy mồ hôi nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh: “Chức năng của chiếc thẻ này là gì?”

“Nghĩa trên mặt chữ luôn đó!” Đại Hoàng giải thích: “Sau khi sử dụng tấm thẻ này, hệ thống sẽ reset lại. Cậu cũng biết phần lớn bug đều có thể sửa thông qua khởi động lại rồi đấy, theo lý thì đây cũng là một cách.”

“Vậy nó khác gì với việc xóa bỏ trò chơi và chơi lại từ đầu?”

Đại Hoàng nói: “Đây chính là xóa bỏ.”

Khâu Ngôn Chí ngạc nhiên: “Xóa mà cũng cần thẻ á?”

Đại Hoàng nói: “Đương nhiên, dù gì game của chúng tôi cũng là game thương mại, đâu phải làm từ thiện đâu. Cậu chơi một nhân vật rồi, còn muốn chơi lần thứ hai, hoặc đổi sang nhân vật khác thì đương nhiên phải bỏ tiền rồi. Hơn nữa tài khoản game đăng ký bằng thẻ căn cước, nên cậu không thể sử dụng clone được. Muốn chơi lại, nhất định phải mua thẻ.”

Khâu Ngôn Chí hơi dự: “Nếu tao sử dụng tấm thẻ này thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

Đại Hoàng: “Những nhân vật xung quanh cậu sẽ không thay đổi, cũng có nghĩa là Khâu Kình Thương, Chung Nhã Bách và Trương Dục Hiên vẫn sẽ luôn là bố mẹ và bạn của cậu. Thân phận của cậu vẫn là sinh viên năm tư khoa tiếng Đức đại học A như cũ. Thứ duy nhất thay đổi chỉ có Hạ Châu.”

“Nhưng nếu cậu thích vẫn có thể chọn lại Hạ Châu, cưa anh ta lần nữa.”

Khâu Ngôn Chí mím môi: “Đâu nhất định phải là anh ta, chơi lại thì còn chọn anh ta làm gì. Với cả, nếu xài thẻ mà hệ thống trở về bình thường, tao thoát game được thì tao cho cái game này ra chuồng gà, ai rảnh chơi tiếp?”

Đại Hoàng nói: “Tùy cậu à, nhưng chọn Hạ Châu khá nguy hiểm, dù gì… cậu cũng phải suy nghĩ tới bug lần này, có khả năng nó liên quan tới Hạ Châu.”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu: “Vậy tao sử dụng thẻ… có chắc chắn sửa được bug và thoát khỏi đây không? Nếu tao vẫn không thể ra được thì sao?”

Đại Hoàng dè dặt nói: “Cậu còn sự lựa chọn nào khác không…?”

Không!

Không có!

Khâu Ngôn Chí im lặng rồi quyết định: “Vậy thì mua đi.”

Đại Hoàng kinh ngạc: “Sao cậu không hỏi giá cả, chuyện này không giống cậu chút nào.”

Khâu Ngôn Chí cười sầu: “Tao còn quyền lợi bắt bẻ giá cả hả?”

Đại Hoàng: “18.888.”

“Đắt quá.” Khâu Ngôn Chí nhịn đau trả tiền.

Từ lúc trưởng thành đến giờ cậu chưa từng tiêu một đồng nào của gia đình, số tiền trong tài khoản đều là tiền cậu tự kiếm được.

Trong game, Khâu Ngôn Chí là sinh viên năm tư khoa tiếng Đức, ngoài đời cậu lớn hơn trong đây ba tuổi, là nghiên cứu sinh khoa tiếng Đức, thỉnh thoảng làm part-time phiên dịch để kiếm thêm thu nhập.

Đúng là cậu có chút tiền tiết kiệm nhưng ít khi nào xài, bởi cậu muốn để dành tiền di dân.

Đi đến nước nào không quan trọng, quan trọng cậu muốn rời khỏi nhà họ Khâu càng xa càng tốt.

Khâu Ngôn Chí đã liên kết thẻ ngân hàng của mình với trò chơi nên thanh toán chỉ mất mấy giây, tiền vừa bị trừ thì tấm thẻ cũng xuất hiện trong tay cậu.

Đại Hoàng: “Cậu xài lúc nào?”

Khâu Ngôn Chí: “Đợi thêm đã.”

Bất ngờ biết bản thân mình có khả năng sẽ rời khỏi đây vĩnh viễn, Ngôn Chí cảm thấy không nỡ.

Đương nhiên chỉ một chút, một chút chút mà thôi.

Khâu Ngôn Chí luôn cho rằng bản thân không phải là kẻ nặng tình. Vào lần cuối cùng cậu và Cục Rác Nhỏ gặp mặt, Cục Rác Nhỏ còn mắng cậu rằng: “Hạ Viễn, cả đời này chẳng ai thích loại người như cậu đâu, cậu không xứng được người khác thích.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Xì, rác rưởi, ai thèm!”

Cục Rác Nhỏ nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy, hung tợn mắng cậu: “Đồ lừa đảo chết tiệt, nói dối thành tinh, chúc cậu ế đến già.”

Đúng rồi, trước khi cậu đến nhà họ Khâu, Hạ Viễn chính là tên cậu.

Khi còn nhỏ, đối diện với tình cảnh biệt ly cậu chưa từng do dự không dám quyết thế này, trưởng thành rồi lại sinh ra cảm xúc phức tạp. Có lẽ bởi vì vốn dĩ cậu đã cho rằng mình phải ở đây cả đời, bây giờ tự dưng biết có cơ hội rời khỏi.

Cậu mở ghi chép ra, định ghi lại tên người, địa điểm và đồ ăn ngon.

Chẳng ngờ khi viết đến cuối lại chưa đến nửa trang.

Bố, mẹ, Trương Dục Hiên, lẩu, hoành thánh, đảo Hồng Minh.

Cậu dừng một lát, thêm Hạ Châu vào cuối cùng.

____

Cậu và Hạ Châu cùng về nhà bố mẹ, chơi cờ với bố, gói sủi cảo cùng mẹ.

Hạ Châu đưa cho bố cậu một số tài liệu, hình như là người đã khiến Khâu Ngôn Chí bị thương, hắn đã điều tra ra tên họ, tuổi tác, giới tính của người đó rồi. Ngay cả địa chỉ nhà, trong nhà có mấy người, đi làm ở đâu đều được điều tra rõ ràng. Nhưng người lại mất tích, mất tích đúng vào ngày suýt nữa đâm vào Khâu Ngôn Chí.

Tuy nhiên Khâu Ngôn Chí không để bụng chuyện ấy, chẳng qua chỉ là một người lái xe suýt nữa đâm vào cậu mà thôi. Chưa biết chừng chỉ là bug nhỏ của hệ thống, huống hồ cậu sắp phải rời khỏi đây rồi.

Khi chuẩn bị rời khỏi nhà bố mẹ, Khâu Ngôn Chí đã làm một chuyện vô cùng sến súa.

Cậu ôm bố mẹ và nói: “Bố, mẹ, hai người là bố mẹ tốt nhất con từng gặp.”

Mẹ cậu cười nói, thằng bé ngốc, con còn bố mẹ nào nữa, chẳng phải chỉ có mình bố mẹ thôi sao.

Sau đó cậu dẫn Hạ Châu tới quán bar uống một trận ra trò cùng Trương Dục Hiên. Cậu nói với Trương Dục Hiên một chuyện mà mình vẫn thầm giấu kín.

Cậu nói, Trương Dục Hiên, đàn anh thích đàn ông, anh ta đã gả cho một người đàn ông và còn là một thằng đàn ông tồi.

Tối đó, Trương Dục Hiên khóc lụt cả nhà, khóc xong còn nói ngày mai mình sẽ tới tìm đàn anh tỏ tình. Khâu Ngôn Chí đập chai rượu lên bàn, cao giọng hét, không bằng đi ngay lúc này!

Trương Dục Hiên cầm điện thoại tỏ tình với đàn anh nhưng bị anh ta từ chối. Cậu ta khóc lóc nói chồng đàn anh có tình nhân ở bên ngoài. Đàn anh im lặng một lát, nói đã biết. Cuối cùng còn nói, sau này cậu đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.

Trương Dục Hiên lại khóc, khóc nức nở.

Sau đó cậu ta nói mình từ bỏ rồi.

Lúc sau Trương Dục Hiên đã say mèm, đầu óc không còn tỉnh táo. Cậu ta nói, Khâu Ngôn Chí, tớ tỏ tình rồi, còn cậu thì sao?

Bấy giờ Khâu Ngôn Chí cũng uống rượu, đầu óc nóng lên, cậu xông tới trước mặt Hạ Châu nói: “Hạ Châu, Hạ Châu, em thích anh!”

Hạ Châu hôn cậu, kéo cậu vào lòng hôn thật sâu.

Nếu như không phải Trương Dục Hiên còn ở đây, hắn sẽ còn làm hơn thế.

***

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu cũng tới đảo Hồng Minh.

Bọn họ nắm tay nhau, bước chân trần trên nền cát. Ánh tà dương đêm ấy thật đẹp, mặt biển nhuốm màu sắc tươi đẹp ấy.

Khâu Ngôn Chí cầm tay Hạ Châu, giờ phút này cậu hình như sinh ra một ảo giác.

… Rằng cậu đã trải qua một cuộc đời có thể coi là hạnh phúc nhất trong trò chơi yêu đương này.

Khâu Ngôn Chí chợt hỏi: “Hạ Châu, anh có nguyện vọng gì không?

“Nguyện vọng…” Hạ Châu quay đầu nhìn cậu, chợt nói: “Tôi hy vọng sau này em đừng nói dối nữa.”

Khâu Ngôn Chí ngẩn người, sau đó còn nghe thấy Hạ Châu nói tiếp: “Tôi đã biết em nói dối chuyện DID rồi. Tôi tình cờ nhìn thấy lịch sử tìm kiếm trong điện thoại của em.”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy lúng túng: “Anh nhìn thấy khi nào?”

Hạ Châu: “Ngay buổi tối em nói dối mình có hai nhân cách.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khâu Ngôn Chí âm thầm mắng một câu: Hạ Châu, rốt cuộc anh đã nhìn thấy bao nhiêu trò cười của tôi rồi?

Hạ Châu chợt dừng bước, đứng yên tại chỗ. Hắn nhìn Khâu Ngôn Chí chằm chằm. Khâu Ngôn Chí bỗng cảm thấy căng thẳng. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện chiều tà như rót vào trong mắt Hạ Châu.

Hạ Châu nhìn cậu bằng ánh mắt ấy, chậm rãi mở miệng: “Khâu Ngôn Chí, sau này em có thể đừng nói dối tôi nữa được không?”

Mười năm trước, cũng có người nhìn cậu bằng đôi mắt xinh đẹp tương tự thế này, nói với giọng nặng nề: “Hạ Viễn, sau này cậu đừng nói dối tôi nữa được không?”

Không biết tại sao trái tim Khâu Ngôn Chí chợt đập nhanh hơn.

Vì thế cậu gật đầu, hứa lời hứa sẽ không có trong tương lai.

“Được.”

Hạ Châu ghé lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Khâu Ngôn Chí nhắm mmắ vươn tay quàng lên cổ người kia, chủ động dâng lên cái hôn triền miên.

Cái hôn này kéo dài cho tới khi lên giường.

***

Mặc dù sắp phải đi nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn quyết định thành thật vào lần cuối cùng.

Vậy nên khi Hạ Châu hỏi cậu cảm thấy thế nào, cậu vô cùng thành thật nói vẫn còn kém lắm.

Hạ Châu sầm mặt, nhào tới cắn cậu. Khâu Ngôn Chí vội vàng xin tha, nói có tiến bộ, có tiến bộ rồi.

Vì thế Hạ Châu bắt đầu nhẹ nhàng hôn cậu.

Động tác của hắn rất dịu dàng, dịu dàng tới mức Khâu Ngôn Chí như lâng lâng, ngây ngốc hỏi hắn: “Hạ Châu, anh thích em sao?”

Hạ Châu không trả lời, mà chỉ hung hăng hôn thật mạnh lên môi cậu.

***

Khâu Ngôn Chí định sử dụng thẻ thiết lập lại vào sáng hôm sau.

Môi cậu sưng đau, cắn răng nhìn Hạ Châu, thầm mắng hắn: “Anh tuổi chó hả, sao cứ thích cắn người thế?”

Sau khi sử dụng thẻ reset, trước mắt cậu xuất hiện năm tấm thẻ – năm người khác nhau.

Trong đó có một người là Hạ Châu.

Đại Hoàng nói: “Cậu phải chọn một người, bước vào nội dung theo đuổi tình cảm thì thẻ reset mới có tác dụng.”

Khâu Ngôn Chí vươn tay, không biết tại sao vẫn chạm vào thẻ bài Hạ Châu.

“Hạ Châu không được, có khả năng sẽ lại xuất hiện bug.” Đại Hoàng nhắc nhở.

Vì thế Khâu Ngôn Chí nhích tay sang lựa chọn tấm thẻ bên cạnh.

Khâu Ngôn Chí nhìn đàn em cười rạng rỡ xán lạn trên thẻ bài, rồi nhìn Hạ Châu đang nằm trên giường.

Không biết sao cậu lại cảm tim mình quặng thắt.

Âm thanh máy móc văng vẳng bên tai.

“Hệ thống bắt đầu thiết lập lại, 1%, 2%, 3%, 4%, 5%…”

Hạ Châu nằm trên giường chợt cử động, hắn vươn tay như thể đang ôm lấy gì đó nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

Sau đó hắn ngồi dậy, nhìn thấy Khâu Ngôn Chí ăn mặc chỉnh tề đứng phía xa.

Hạ Châu vừa mới tỉnh ngủ, giọng pha chút khàn khàn: “Khâu Ngôn Chí, em đứng đó làm gì?”

Khâu Ngôn Chí không ngờ Hạ Châu sẽ thức giấc vào lúc này nên nhất thời không biết phải xử trí ra sao.

Chính vào lúc này, âm thanh máy móc đã đọc tiến độ tới 99%.

Khâu Ngôn Chí há miệng nhưng chẳng nói được, luồng sáng trắng chợt xuất hiện ngay trước mắt. Đợi ánh sáng tan đi, Khâu Ngôn Chí thấy mình đang ở ký túc xá của trường.

Lần này không có Hạ Châu bên cạnh nhưng cậu vẫn nhìn thấy thế giới, đồng nghĩa bug đã được sửa rồi.

Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi.

Đại Hoàng vỗ cánh lao tới, cười hì hì nói: “Tôi nói không sai chứ, thẻ reset giống như khởi động lại, xử lý mọi vấn đề ngon ơ.”

“Vâng, vâng, vâng, mày nói đúng.” Khâu Ngôn Chí đáp qua loa một câu, sau đó lên tiếng: “Mở giao diện điều chỉnh thực tế ảo.”

“Bây giờ cậu muốn đăng xuất luôn sao?” Đại Hoàng có chút luyến tiếc.

“Không thì sao?” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói: “Đợi cái trò rác này xuất hiện thêm bug nhốt tao luôn ở đây nữa hả?”

Ngay lúc này giao diện điều chỉnh thực tế ảo cũng từ từ mở ra.

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Đại Hoàng: “Bye nhé!”

Đại Hoàng ủ rũ: “Hẹn gặp lại.”

Khâu Ngôn Chí sửa lời nó: “Chả bao giờ gặp nữa đâu.”

Ngay khi Khâu Ngôn Chí chuẩn bị ấn nút, Đại Hoàng vội vàng hét lên: “Là một công cụ hỗ trợ thông minh trong trò chơi, tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình… Người chơi VIP Khâu Ngôn Chí cao quý, sắp đăng xuất khỏi trò chơi rồi, cậu có thể nói với tôi trải nghiệm trò chơi của cậu thế nào không?”

Khâu Ngôn Chí sững người, quay đầu nhìn nó.

Trải nghiệm trò chơi.

Trước mắt Khâu Ngôn Chí lướt qua nụ cười vui vẻ của Chung Nhã Bách khi đeo khuyên tai, bóng dáng của Khâu Kình Thương cố ý để lộ mặt đồng hồ cho cậu xem, gương mặt ngây ngô tươi cười với cậu của Trương Dục Hiên.

Cuối cùng.

Hình ảnh dừng trên bãi biển vô cùng xinh đẹp, dừng trên đôi mắt nhuốm màu ráng chiều của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí chậm rãi nói: “Giống như mơ một giấc mơ… đáng quý khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.”

Mắt Đại Hoàng cũng đỏ hoe, cánh nó vỗ càng ngày càng chậm, cuối cùng lẻ loi đáp xuống nền nhà. Nó nói: “Cảm ơn sự phối hợp của cậu, chúc cậu đăng xuất vui vẻ.”

Khâu Ngôn Chí rũ mi, ấn nút đăng xuất.

Trong nháy mắt, cậu sinh ra cảm giác phiền muộn.

Tạm biệt thế giới này, vĩnh viễn!

Một giây, hai giây, ba giây.

Khung thoại quen thuộc bật ra: “Sử dụng chức năng thất bại.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Giây phút này, Khâu Ngôn Chí thật sự muốn giết người.

Cảm xúc ưu sầu thoáng qua như thi nhân vừa mới trào dâng, trong nháy mắt cảm xúc ấy đã vỡ nát biến thành hạt bụi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!